ThucThoiDaiChungTaAiVanQuoc

Ái Vân Quốc                                      

 

Thực: Thời đại chúng ta

 

 

 

 

hơi nước ngạo nghễ vỡ tiếng

thời đại chúng ta

 

 

 

bắt đầu bằng buổi sớm với cái ngáp thượt làm xám xịt chân mây

nóng lạnh trong huyết quản không c̣n đo đếm được

nỗi buồn hắt ra từ óc như hạt lựu trái mùa

mà niềm vui tất thảy được đóng hộp bày chào trong siêu thị

hạnh phúc đến giữa đường xách làn ra chợ nhận được thư mail vẽ vời hoa lá nh́ nhằng

 

 

 

sắt vụn gạ ép-phen

thế giới chúng ta

 

 

 

tự khóa tay ḿnh thành lũ lưu đày t́nh nguyện

đất thánh thần khô máu dưới vỉ đầu ruồi

cá mập đen đổ bóng xuống những ḍng sông ối đỏ hoang liêu

lặng lẽ bỏ làng người quê biến lên sao hỏa

kẻ chợ thầm th́ giết con như giết sâu

và thắt cổ tập thể trong/với những chiếc xe benz

 

 

 

thời đại chúng ta đang sống là thời đại nào

thế giới chúng ta đang sống là thế giới nào

nhành xuân liệu c̣n nở trên đất thánh thần

mặt trời lên không sau những giấc ngủ dài miên man không muốn dậy trong bụng biển đă sặc uế dầu

 

 

 

ta đang sống thời đại của mỗi chính ta

tận hưởng kiệt cùng thế giới của mỗi chính ta

 

 

 

đâu phải từ dạ biển đă chết sặc dầu

đâu phải từ lưng núi đă khánh tận mọi nguồn trữ vật

từ chính mỗi ta, thế giới bước ra

mặt trời thướng lên, từ chính mỗi ta

mỗi ta là mỗi thánh thần

 

 

 

thay tạo hóa, tạo chính ta

thế-giới-chúng-ta tự hủy

bởi

quá nhiều thế-giới-chính-ta không thể dung nhau

mỗi chính ta đang là nô lệ cho thế-giới-chính-ta

 

 

 

thế-giới-chính-ta tự ăn vẹt trái-tim-chúng-ta

mặc

nỗi buồn của mỗi chính ta

chỉ c̣n hắt ra từ óc

long lanh

ră rượi

như những hạt lựu trái mùa

 

 

Đông Nhật Bản*, 9 - 2006

-------------------------

 chú thích của tháng 9.2006, chỉnh thêm vào tháng 2.2007Bên cạnh biểu tượng hoa anh đào và máy tính điện tử, Nhật Bản là xứ c̣n nổi tiếng cả với lượng người tự vẫn mỗi năm, mỗi tháng, mỗi ngày. Một vấn nạn xă hội những năm đầu thế kỉ 21 của nước này chưa được giải minh: nhiều cha mẹ tự giết hại hoặc đày đọa dă man con đẻ của ḿnh, hay ngược lại, và, những vụ tự vẫn tập thể của giới trẻ có sự trợ giúp của mạng internet.

Ghi thêm một sự kiện nóng hổi thời điểm viết bài thơ này: giáo tổ phái Aum Nhật Bảntên chính thức là Ōmu Shinrikyōオウム真理教vừa chính thức lănh án tử h́nh vào trung tuần tháng 9 năm 2006, trở thành người tử tù mang số 89. Ông chính tên là Matsumoto Chizuo松本智津夫, sinh năm 1955, chủ mưu vụ khủng bố bằng hơi gas Sarin trong hệ thống tàu điện ngầm Tokyo năm 1995 làm kinh hoàng thế giới. Luật tố tụng h́nh sự Nhật Bản có qui định là phải hành quyết tử tù trong ṿng 6 tháng kể từ ngày chính thức lănh án, nhưng trên thực tế th́ lại thực hiện theo phương thức “xếp hàng lần lượt”, nên có thể phải mất 4 đến 8 năm nữa (tức được sống thêm 4 hay 8 năm nữa).

Giáo phái này đă đổi tên (thành The relegious group Aleph), hiện có ngót 2 ngàn tín đồ, và màu sắc sùng kính Matsumoto vẫn rất đậm. Người ta đang lo ngại và ra sức kêu gọi tín đồ của giáo phái này không nên tự vẫn/quyên sinh theo giáo chủ.

Dư luận chung của giới tôn giáo Nhật Bản cho rằng, Matsumoto đă hiểu sai/ngộ giải kinh điển Phật giáo. Về mặt văn hóa xă hội, những sự kiện liên quan đến giáo phái này hay những tổ chức mang tính cult (tà giáo, cực đoan, bài tha) khác, được xem là cái giá phải trả của cận đại/hiện đại (modern, modernism), là tiếng phản kháng mang tính hậu cận đại/hậu hiện đại (post-modern, post-modernism) đối với cận đại/hiện đạido có sự không đồng nhất trong cách dịch/ứng dụng khái niệm modern hay modernism, modernization của phương Tây vào các ngôn ngữ thuộc vùng văn hóa chữ Hán, nên ở đây tạm dùng cách nói cận đại/hiện đại. Người Trung Quốc và người Việt quen nói hiện đại/hiện đại hóa, nhưng người Nhật và người Triều Tiên lại “ưa xài” cận đại/cận đại hóa. Khảo sâu trên b́nh diện học thuật – lĩnh vực viết lách mà Thế Uyên trong Tự thuật văn học (đang đăng tải dần trên Tiền Vệ) cho là “đọc đau cái đầu” – về vấn đề rắc rối, và không chỉ đơn thuần dừng lại ở vỏ ngôn ngữ này, xin dành cho một tiểu luận dài hơi khác.