HanhPhucCoNgu

Hạnh phúc

 

Vào truyện

 

- Như đôi chim uyên tung bay ngập trời nắng ấm

- Như sương ban mai long lanh đậu cành lá thắm... (*)

 

Truyện

 

Cô có cặp mắt cắt da xẻ thịt và đôi môi hàn gắn liền lạc mọi vết thương.

 

Anh, người trung dung, tính chậm rãi, để ý nhiều đến chóp mũi hỉnh trên gương mặt cô. Anh rạo rực mỗi lần thấy chóp mũi đỏ ửng những khi cô ra ngoài, trời lạnh.

 

Một hôm, anh bắt gặp cô nằm khóc, nước mắt ướt đẫm một góc khăn trải giường. Thấy anh cứ chần chừ, lúng túng, cô gắt:

- Anh đi đâu thì đi, làm gì thì làm, để cho tôi yên!

Anh đem rác đi đổ, rồi tẩn mẩn cắt tiả lại mấy chậu cây cảnh trồng ngoài hiên, thầm nghĩ: dan diú với nhau thế này đủ rồi, chia tay là vừa, mình sắp thoát khỏi mọi ràng buộc. Lúc ấy mùa hè, chóp mũi cô không còn ửng đỏ nữa, đôi lúc lại lấm tấm mồ hôi.

 

Khi anh trở về, khăn trải giường loang máu. Anh chỉ nhớ đã thắt vội một nút ga-rô rồi không còn biết mình đã làm gì, nghĩ gì trên đoạn đường chở cô từ nhà đến bệnh viện nữa. Khi người ta đẩy cô đi cũng đúng khi anh ngã vật xuống. Cả hai nằm phòng hồi sức cùng lúc. May, anh gượng dậy ngay sau đó.

 

Anh hối hận, vội vã ngỏ lời cầu hôn. Cô ngước lên anh bằng tia nhìn gẫy nát, mỉm với anh một nụ cười rạn nứt. Gật đầu đồng ý, cô để nước mắt lăn dài. Máu đã khô nơi cổ tay, chỗ có vết cứa.

 

Như trong truyện cổ tích, chiếu đúng lá số tử vi, anh và cô có những đứa con kháu khỉnh, cùng sống bên nhau cho đến tận cuối đời.

 

Ra truyện

 

Hơn mười năm sau, ngẫu nhiên, anh biết được nguyên nhân của lần đổ máu và nước mắt ấy. Vì tình. Nhưng không phải vì anh.

 

Cổ Ngư

PARIS 11.2006

 

(*) trích từ lời ca khúc «Cô đơn» của nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9.