CHARON WIKTOR

                               TRI THỨC THỨC TỈNH: VỀ MÀU SẮC

 

Các màu sắc không tồn tại trong thực tế!

Màu sắc là một cảm giác, là một phản ứng của năo với ánh sáng.

Ngần ấy màu trên một bề mặt có màu sắc xuất hiện như sau: từ các màu tổng hợp của ánh sáng mặt trời, hoặc từ ánh sáng nhân tạo, bề mặt phản ảnh một số tia sáng mang màu sắc nhất định, c̣n các màu khác nó nuốt hết. Các tia sáng phản ảnh mang màu sắc đến cho các bề mặt. Sự phản ảnh và nuốt này đặc trưng cho  mọi vật chất và mọi bề mặt có màu. Tỷ lệ bị nuốt và tỷ lệ sự phản ảnh đem đến cho các bề mặt màu sắc.

Từ đó tiếp theo: tác động gợi sự kích thích màu của bề mặt có màu sắc, hay nói cách khác, màu của bề mặt  phụ thuộc vào các thành phần tạo ra màu sắc của ánh sáng chiếu đến nó. Bản thân các vật không có màu sắc riêng. Khi ta thấy một quả chuối vàng, điều ấy không có nghĩa là quả chuối có màu vàng. Chỉ ta nh́n thấy thế, bởi năo của chúng ta nhận ra như vậy.

Cái chúng ta cho rằng chúng ta nh́n thấy như một sắc tố của vật thể, thực ra là màu của ánh sáng phản ảnh từ vật. Khi một tia của ánh sáng mặt trời chiếu đến quả chuối, ngoài màu vàng của quả, quang phổ (spektrum) đă nuốt hết tất cả các màu khác. Bởi v́ ánh sáng vàng phản ảnh lên quả chuối, nên đấy là màu cũng phản ảnh trong mắt chúng ta. Đặc biệt, chúng ta đồng hóa quả với chính cái màu bị chối từ.

 Như chúng ta biết trong cơ cấu nh́n, năo xử lư các thông tin nhận được từ mắt. Và cái mà trong thực tại chúng ta nh́n thấy, có vai tṛ không nhỏ của các kinh nghiệm, của các kỷ niệm. Năo có khả năng, từ các h́nh ảnh thiếu hụt vẫn tạo ra thông tin có thể hiểu được. Do đó cũng có thể bị đánh lừa.

Có ba khái niệm đặc trưng cho màu:

1/ Màu sắc

2/ Sự băo ḥa

3/ Ánh sáng

 

Sự xác định màu sắc

Các màu có tọa độ của một x và một y. Bản thân màu chúng ta không biết bởi v́  điểm phi màu sắc. Chúng ta xác định màu bằng cách ta buộc điểm màu vào với điểm E. Trong hướng của điểm màu chúng ta kéo dài thẳng vượt ra ngoài. Như vậy chúng ta cắt một điểm trên vạch quang phổ. Điểm trên vạch quang phổ có giá trị bước sóng. Ta đặt tên giá trị bước sóng này là λd. Sau khi một màu sắc rơ ràng do bước sóng cung cấp, trên cơ sở giá trị bước sóng ta xác định được màu sắc liên quan tới điểm. Nếu ta cũng kéo dài đến một hướng khác, trên vạch tím ta cắt một điểm. Giá trị bước sóng của điểm này là λc.

Xác định sự băo ḥa

Dấu hiệu của băo ḥa là: Pe

Trên vạch quang phổ các băo ḥa chính là các màu sắc. Điểm E giá trị băo ḥa của nó là 0, bởi v́ ở đấy không có màu sắc. Nghiên cứu sự băo ḥa vấn đề là điểm màu xa như thế nào từ điểm E, hay từ vạch quang phổ. Nếu gần vạch quang phổ, sự băo ḥa của nó tăng, nếu gần điểm E, lại giảm. Cần xác định khoảng cách từ điểm E và từ vạch quang phổ.

Có thể xác định được hai khoảng cách: điểm màu và khoảng cách của E(xsz), cũng như λd và khoảng cách của điểm E (xd). Cần chia đôi lẫn cho nhau:xsz/xd. Trong trường hợp này giá trị băo ḥa rơi ở giữa 0 và 1(0<Pe<1)Băo ḥa bằng không, nếu điểm màu rơi vào điểm E và giữa chúng không có khoảng cách.

Băo ḥa lớn nhất, là 1, khi điểm màu rơi vào λd. Hai khoảng cách giống nhau và số chia ra chúng ta được là 1. Màu sắc không thay đổi, nếu đường vẽ sẵn trước đó chúng ta đẩy thẳng điểm màu, chỉ có sự băo ḥa.

Xác định giá trị ánh sáng

( Đây là giá trị Y)

 

MÀU

BƯỚC SÓNG

TẦN SỐ

ĐỎ

~625 – 740nm

~480 – 405 THz

DA CAM

~590 -625 nm

~510 – 480 THz

VÀNG

~565 – 590 nm

~530 -510 THz

XANH NON

~500 – 565 nm

~600 – 530 THz

XANH LƠ

~485 – 500 nm

~620 – 600 THz

XANH SẪM

~450 – 485 nm

~670 – 620 THz

TÍM

~380 – 450 nm

~790 – 670 THz

 

Trên trục „y” giá trị được xác định là giá trị ánh sáng. „y” song song với trục „z”, nhưng chúng ta cần phân biệt giữa hai cái. Đến „z” giá trị không thể đo được, bởi v́ nó bị rơi ra khỏi biểu đồ h́nh móng ngựa. Có thể nói chỉ có thể lấy được điểm màu trong khu vực được quy định bởi các đường cong – „z” không rơi vào khu vực này, mà là điểm màu không lư giải được nằm ngoài khu vực biểu đồ, như vậy nó cũng không có giá trị độ sáng. Nếu chúng ta đẩy vạch kẻ xuống đến 0, ta sẽ nh́n thấy màu đen, nếu ta đẩy vạch kẻ lên đến 100, ta nh́n thấy màu trắng.

Con mắt người nh́n thấy môi trường của nó khi nó thu nhận các tia ánh sáng chiếu lên các đồ vật khúc xạ lại, phản ảnh lại mắt nó. Những tia ánh sáng này thực chất là những bước sóng nam châm điện (elektromágnes), khu vực mắt người có thể nh́n thấy, hay c̣n gọi là khu vực tia ánh sáng thấy được rơi vào  khu vực bước sóng khoảng từ 400-700 nm.

Mắt người có khả năng tiếp nhận những tia sáng điện từ trường có các bước sóng khác nhau, và bộ óc người kết hợp các cảm giác màu khác nhau từ các bước sóng khác nhau. Như vậy những màu sắc có xung quanh chúng ta là”sản phẩm của bộ óc chúng ta”, trong thực tế các màu sắc không tồn tại, chỉ có các tia ánh sáng nam châm điện (elektromágnes) của các bước sóng khác nhau.

Một đặc điểm tiếp theo của mắt người là nếu các điểm màu khác nhau ở bên cạnh nhau quá gần, hoặc trong cùng một điểm màu, các bước sóng thay đổi nhau quá nhanh, lúc đó mắt chúng ta sẽ gột sạch các kích thích màu thành một màu sắc mà thôi. Nói cách khác, từ các màu sắc khác nhau trộn vào thành một màu.

Điều này có thể chứng minh được, nếu chúng ta chọn ra (cái gọi là) những màu cơ bản, từ phần lớn các màu cơ bản  đều có thể pha trộn được. Sau nhiều thí nghiệm người ta chọn ra ba màu cơ bản: màu đỏ tía (Red, R, 1=700nm) màu xanh non (Green,G, 1=564,1nm) và màu xanh sẫm( Blue,B, 1=435,8 nm)

Nếu chúng ta chiếu ánh sáng màu lên một vật, hoặc bản thân vật có màu đó; hoặc cả hai điều kiện được thỏa măn, khi quang phổ (spektrum) của ánh sáng phản ảnh từ đó bị thiếu hụt; không cân bằng –hay có màu sắc. Cái này chúng ta gọi là sự kích thích màu sắc. Số liệu sự kích thích màu sắc cung cấp sự đo lường của công cụ.

Cơ quan thị giác của con người có khả năng cảm giác tính chất này của ánh sáng, lúc đó trong cơ quan thị giác xuất hiện các cảm giác ánh sáng. Bộ năo tiếp tục chuyển cảm giác này từ hệ thần kinh thị giác về, lúc đó trong khung thị giác xuất hiện sự quan sát mang màu sắc. Sự quan sát này được đánh giá một cách phù hợp với đặc tính trạng thái, tâm trạng của năo người. Một ví dụ về hiện tượng như vậy: màu sắc tương phản liên tiếp ( sự đánh giá của các kích thích màu sắc trên nền tảng thay đổi nhau liên tiếp của chúng).

Một màu sắc có thể bắt nguồn từ ánh sáng đơn sắc, nếu chúng ta nhận ra các tia ánh sáng có bước sóng nhất định, hoặc từ sự trộn lẫn của nhiều tia sáng, nếu chúng ta nhận ra toàn bộ các tia sáng có các bước sóng khác nhau. Màu có cường độ đồng nhất trên quang phổ hoàn toàn, ta gọi là màu trắng.

Giống như phần lớn các thực thể sống, thị giác của con người cũng được liên kết với quang phổ của Mặt Trời, từ quan điểm cảm giác chúng ta cũng có thể gọi ánh sáng từ Mặt Trời chiếu xuống là màu trắng, cho dù điều này chỉ là sự cân bằng trong khu vực nh́n thấy của mắt. C̣n màu đen không phải do ánh sáng thay đổi mà là sự thiếu hụt ánh sáng hoàn toàn.

Nếu chúng ta thừa nhận yếu tố: h́nh thức, dáng vẻ, màu sắc của vật chất cũng không hề mô tả hiện thực, lúc đó trên cơ sở những điều này chúng ta cần nh́n lại quan niệm về thế giới quan từ trước tới nay của chúng ta. Những đặc tính này quan trọng đối với chúng ta bởi v́ vật chất xuất hiện như vậy trong chiều kích không gian này dành cho chúng ta, để chúng ta có thể cảm nhận được chúng, để có thể phục vụ được thể xác vật lư của chúng ta bằng những thông tin phù hợp, có thể nhận biết.

 Sau khi cảm nhận, nếu các cơ quan cảm giác của chúng ta khỏe mạnh, các nhiệm vụ tiếp tục sẽ do năo của chúng ta hoàn thành, cho dù nó không tạo nhận thức về một hiện tại thực, năo cung cấp cho chúng ta những thông tin cho phép đời sống chúng ta trong thế gian hiện tại ở nhận thức vật lư.

Thế nhưng đối với một số cá nhân, mà trong ư thức của họ đă có nhiều chiều kích( dimenzio) khác tồn tại, họ biết, sự sống của chúng ta không chấm dứt bằng cái chết, và thế giới vật chất quanh ta được các năng lượng hoạt động có ư thức tạo dựng, và các thông tin nhận được từ các cơ quan cảm giác quen thuộc của chúng ta không nói về ư thức của chúng, mà để các quyết định, các hành động của chúng ta  phù hợp với các luật lệ thế gian theo không gian ba chiều  có thể cảm nhận.

Nếu các kích thích của thông tin nhận được không cho phép dẫn ư thức chúng ta đi nhầm đường, chúng ta sẽ nhận ra, tri thức được đưa ra của hệ thống không bao phủ hết toàn bộ hiện thực, như vậy trước-sau thể nào chúng ta cũng sẽ đạt tới việc nhận biết về khái niệm và nguồn gốc của vật chất, hiểu và sử dụng được các khả năng 3D, hiểu rơ khái niệm, sự quan trọng của không gian 3D, và việc tích lũy các thông tin này vào bộ nhớ linh hồn chúng ta, biết đâu mở ra một khả năng để chúng ta có thể bước vào một thế gian có một chiều kích mới, nơi ư thức của chúng ta tiếp tục phát triển.

Rất khó để chứng minh trong một thế gian, nơi sự đa dạng của các ảo giác từ các cơ quan cảm giác phát triển của chúng ta tác động rất lớn lên cá nhân chúng ta,  nhưng trong chừng mực sở hữu một ư thức tương ứng có thể, chúng ta hăy xem xét đúng đắn các định luật của Vũ trụ, hăy điều chỉnh ḥa nhập  để chúng ta có thể đi về hướng tạo ra một thế gian hạnh phúc.

Nguyễn Hồng Nhung dịch từ bản tiếng Hung

( Budapest. 2014. március 12.)