KhuVuonCuaLaoPhuThuyNhNhung

 

Khu vườn của lão phù thủy

Csáth Géza

 

 

Từ khung cửa, hai chàng trẻ tuổi cao, thanh mảnh bước ra khoảng đất trống trước cửa nhà ga tàu hỏa . Tôi nhận ra họ ngay lập tức.

-      Các chàng trai nhà họ Vass !

 

Chúng tôi cùng đi vào thành phố. Một buổi chiều tháng sáu mát mẻ, phảng phất một cảm giác hết sức dễ chịu nào đó. Khi còn ở trường cấp ba, chúng tôi không bao giờ rời nhau. Từ sau ngày tốt nghiệp – đã bốn năm – tôi không nhìn thấy họ. Hai chàng trai ra ngoại quốc học tiếp. Bởi vậy họ mới vui mừng làm sao, khi chúng tôi lại gặp nhau.

Khuôn mặt họ vẫn chưa hoàn toàn biến đổi thành khuôn mặt của những người đàn ông trưởng thành. Từ cánh mũi tinh tế, trong đôi mắt thông minh và lanh lợi của họ, có thể nhận ra khí chất của mẫu người trưởng thành muộn, tiềm ẩn kho tàng tri thức. Phong thái của họ chứa đựng biết bao niềm nở âu yếm, một sự ân cần từng trải, rất đỗi lạ lẫm với giới học trò trong một trường cấp ba, nhưng cũng vì thế, ai cũng thích họ.

 

Chúng tôi đi bộ hết dãy phố chính và quảng trường chính. Các chàng trai bước vội vã. Vì sau hai giờ đồng hồ nữa, họ lại tiếp tục cuộc hành trình.

-      Thực ra, chúng tớ về đây để nhìn lại khu vườn của lão phù thủy – Chàng trai lớn nhà họ Vass nói.

-      Vườn của lão phù thủy ? Ở đâu thế ? – Tôi hỏi.

-      Đúng là cậu không biết về khu vườn này thật. Tất nhiên, hồi đấy chúng tớ chả nói cho ai biết chuyện này. Rồi cậu sẽ thấy, cậu đi với chúng tớ chứ ? Không xa lắm đâu…

 

Từ quảng trường chính, chúng tôi đi về phía nhà thờ. Chúng tôi đi dọc công viên. Một thày giáo già dạy cấp ba, thày dạy môn thần học của chúng tôi đang ngồi trên một cái ghế dài nghiêm chỉnh, chìm đắm vào một cuốn sách. Chúng tôi cất tiếng chào. Thày thân thiện vẫy tay đáp trả lời. Rồi chúng tôi đi hết dãy nhà thờ. Hai chàng trai đưa tôi đến một phố nhỏ hẻo lánh, mà từ trước tới nay tôi chưa hề thấy. Phố hẹp, chỉ dài khoảng hai trăm bước chân là cùng. Thật quá đặc biệt ! – những ngôi nhà như thế này tôi chưa bao giờ nhìn thấy trong thành phố. Những ngôi nhà thấp, thô sơ, trong những nét lượn của khung cửa sổ, hoặc trong hình dáng đẽo gọt của các cánh cổng có một cái gì đấy thật cũ kỹ. Trên phố, những người già và những người đàn bà có bộ mặt rầu rĩ ngồi trong dãy ghế dài, hoặc trong những chiếc ghế đơn, bọn con gái bé nhỏ quét và vẩy nước lên mặt đất. Dấu vết của bánh xe ngựa không hề có ở nơi đây.

 

 

Chúng tôi dừng lại trước căn nhà cuối cùng. Cái nhà này – thực ra không hề nhìn thấy nhà – chỉ nhìn thấy hàng rào. Đấy là một hàng rào gỗ cao, không sơn ; và dày đặc đến nỗi không thể thò tay vào được, cần phải cúi sát đầu xuống, người ta mới có thể nhìn thấy, đằng sau hàng rào có gì.

Hương thơm ngào ngạt đầy quyến rũ tỏa ra. Sau hàng rào là khu vườn ; một khu vườnkhông lớn hơn một căn phòng nhỏ. Đất của vườn được đắp cao đến thắt lưng chúng tôi. Và cả khu vườn tràn ngập những hoa là hoa.

Những loài hoa cực kỳ đặc biệt được trồng ở đây. Những bông hoa hình tròn, có thân dài mảnh khảnh, với những chiếc cánh mịn màng như làm bằng nhung đen. Trong những góc vườn, um tùm những bụi hoa huệ, với những bông huệ vĩ đại trắng muốt mắt. Rải rác đây đó khắp khu vườn là những đóa hoa bé xíu cành màu trắng, thấp tè, có độc một cánh hoa duy nhất màu hồng nhạt. Thật tuyệt vời, khi những đóa hoa bé bỏng này lại tỏa ra mùi hương ngọt ngào lạ lẫm, khiến khi ấp mũi ngửi, người ta tưởng mình ngừng thở. Giữa vườn là một bụi hoa lớn, tròn trĩnh, màu đỏ sẫm. Những cánh hoa này dày dặn, bóng mượt rủ xuống tận đám cỏ xanh non tươi tốt mọc cao vút. Như trò chơi bằng ống nhòm thay đổi màu của các mảnh thủy tinh sắp xếp lại, khu vườn nhỏ bé này cũng hấp dẫn ta đúng như vậy. Sát ngay trước mặt tôi, những bông hoa to, cánh tím biếc nở rực rỡ. Mùi hương của trăm nghìn loại hoa quện vào nhau trong không gian ngây ngất, tất cả những sắc cầu vồng đều có thể chiêm ngưỡng được trong những đóa hoa ở đây.

Tận cuối mảnh vườn, đối diện với hàng rào, là một ngôi nhà bé nhỏ đứng sừng sững. Hai cửa sổ có cánh cửa chớp xanh mở ngay ra chiều cao của tầng đất. Còn cửa ra vào không thể nhìn thấy được, vì mái nhà chụp xuống ngay phía trên cửa sổ. Chắc ở đó phải có một căn gác xép lớn. Ngay trước những cửa sổ, tôi phát hiện ra những khóm hoa cẩm chướng xanh biếc. Có đến bốn năm phút đồng hồ, chúng tôi câm lặng chiêm ngưỡng cái vương quốc rực rỡ cùng lắm rộng mười mét vuông này.

 

-      Cậu thấy chưa, đây là vườn của lão phù thủy đấy – chàng trai nhỏ tuổi hơn họ nhà Vass lên tiếng.

-      Lão phù thủy sống trong ngôi nhà kia kìa – chàng trai lớn hơn nói tiếp.

-      Và lũ kẻ cướp cũng sống ở đó

-      Ai cơ ? – tôi hỏi.

-      Bọn kẻ cướp ấy, học trò và là lũ nô lệ của lão phù thủy.

-      Bọn chúng đi vào thành phố để cướp. Những lúc như thế này là lúc chúng lên đường, bằng những con đường ngầm dưới đất. Chúng sẽ hiện ra trên gác xép nhà thờ, và trượt xuống đất bằng những dây thừng từ tháp chuông. Chúng giấu những ngọn đèn dầu dưới tấm áo choàng nâu, chúng giắt vào thắt lưng đủ thứ, nào là mặt nạ, nào các loại dao găm, súng ngắn.

-      Chúng lặng lẽ đột nhập vào các căn nhà, hoặc lẻn trèo qua cửa sổ. Bằng những cái búa chim, trong phút chốc chúng có thể bám ngay được vào cửa sổ tối om, mở sẵn của các căn phòng trên các nhà cao tầng.

-      Thế rồi, chúng lập tức chui ngay vào các tủ đứng đựng quần áo

-      Không một ai, những người sống trong căn nhà ấy nhận ra chúng. Rồi khi chúng đã yên vị giữa đống quần áo và những thứ khác trong tủ, chúng bắt đầu thắp đèn lên và chờ đợi, không một tiếng động.

-      Chúng chờ đợi, cho đến tận khi tất cả mọi người đều đi nằm, lúc đó chúng sẽ bước ra, lục soát các căn phòng, phá tan các ổ khóa, chặt đầu lũ trẻ con, và để nguyên lưỡi dao găm cắm ngập sâu vào tim những ông bố.

-      Rồi chúng thu dọn, cướp đi toàn bộ châu báu, vàng bạc, mang về cho lão phù thủy.

 

Như thể những câu thơ cũ kỹ, đã bị quên lãng, được hai chàng trai thay nhau ngâm nga, họ kể lại những bí mật của hang ổ của lão phù thủy. Trong lúc đọc, họ không ngừng mê mẩn ngắm nghía khu vườn.

 

-      Theo cậu, lúc này, trong hang kia đang diễn ra điều gì ? – cậu em hỏi.

Người anh lập tức trả lời thay tôi :

-      Ở đây, đằng sau tấm cửa chớp kia là phòng ngủ của bọn cướp. Phòng đấy thấp tè, tối tăm. Trên tường, một ngọn đèn mù đỏ nhấp nháy, phía bên trái- bên phải, mỗi bên sáu túi lớn đựng rơm nằm ngả ngốn trên mặt đất. Mỗi một bên có sáu tên kẻ cướp nằm ngủ, chúng nằm thu lu ; không thể nhìn rõ mặt chúng được.

-      Phía bên kia có sáu cái giường trống trơn.

-      Bọn kẻ cướp đã khởi hành từ con đường ngầm dưới đất, đi thực hiện cái công việc đẫm máu của chúng.

-      Khi chúng tỉnh dậy, chúng phải bò bằng cả bốn chân tay ra khỏi phòng, bởi vì trần nhà thấp đến nỗi không thể đứng thẳng dậy được.

-      Lúc đó lão phù thủy cho chúng ăn. Lão nhìn lũ cướp bằng con mắt đen sì độc ác, như muốn nói : chúng bay hãy ăn đi, rồi mang về đây cho ta thật nhiều của cải, vàng bạc, châu báu.

-      Bọn cướp ăn những con ễnh ương và thằn lằn sống, rồi tráng miệng bằng những con bọ sống đã nhiều năm, được ngâm trong những cái lọ để dưới hầm ngầm của lão phù thủy

-      Sau đó chúng nó phải lên đường. Lão phù thủy thắp chiếc đèn được đặt trong một hộp xương sọ người, tỏa ánh sáng lạnh lẽo trong phòng lão. Lão vừa đọc sách vừa giữ gìn ngọn đèn. Để lũ cướp chớ gặp hoạn nạn gì…

-      Để lũ chó và bọn trẻ con đừng thức dậy.

-      Và khi phía hừng đông, bầu trời bắt đầu hưng hửng, lão đến đây : nằm xuống khu vườn này.

 

Và lúc đó, tất cả các bông hoa đều biến thành các cô gái. Lão phủ thủy nằm ngả ngốn giữa những nàng hoa như thế…

 

-      Cho đến khi lũ cướp trở về nhà, lúc đó lão giành lấy các chiến lợi phẩm, chất đầy các kho dưới lòng đất, rồi cả lũ đi ngủ. Thế rồi cả gian nhà sẽ im như tờ đến tận tối mịt.

-      Những người hàng xóm không hề hay biết, ai đang sống ở đây…

 

Hai chàng trai cùng im lặng, ngắm nhìn khu vườn của lão phù thủy ; rồi bỗng nhiên, một chàng đột ngột xem đồng hồ.

-      Hai nhăm phút nữa, tàu của chúng mình chuyển bánh – cậu nói, và khẽ thở dài.

-      Chúng ta đi thôi – Chàng trai kia bảo.

 

Trên bầu trời phía đông, những ngôi sao lấp lánh đã bắt đầu xuất hiện. Dãy phố hẹp im lặng như trong một nghĩa địa ; ngoài chúng tôi ra, không đi lại một bóng người.

Chúng tôi quay trở về. Và lặng lẽ đi dọc đến tận nhà thờ. Hai chàng trai họ nhà Vass trầm ngâm bước. Cả bọn tránh đi qua công viên. Cạnh một cái giếng, ba cô hầu gái đang kéo nước. Họ cười rất vui vẻ, cả ba nàng đều xinh xắn. Hai chàng trai nhìn bọn con gái, và cùng cất tiếng cười vui vẻ.

Mùi hương ngập ngụa nặng trĩu của những bông hoa từ vườn lão phù thủy từ từ bay lên, thoát ra khỏi lồng ngực các chàng trai. Một chiếc xe ngựa thong dong chạy tới. Các chàng trai huýt sáo gọi. Họ vừa cười vừa chia tay nhau, thế rồi các chàng trai nhảy phắt lên xe ngựa. Người đánh xe quất roi. Và thế là chiếc xe biến mất, đi về phía con đường chính ngập tràn ánh sáng.

 

Nguyễn Hồng Nhung dịch từ nguyên bản tiếng Hung

(2008-07-08)