MotKeKhongCoNangKhieuKFrigyesNHNhung

 

Một kẻ

tuyệt đối không có chút năng khiếu ǵ về Chủ nghĩa tượng trưng

(Bản thảo chống lại các nhà hát)

 

Quán cafe đêm, bên bàn trong góc Kẻ Đồi Bại Thanh Toán Với Tất cả đang ngồi. Từ cửa bước vào một Kẻ Tuyệt đối Không Có Chút Năng Khiếu Ǵ Về Chủ nghĩa Tượng Trưng.

Ngừoi này hồng hào, để ria mép, nh́n vào góc nhà,  nhận ra Kẻ Đồi bại Thanh toán Với Tất cả, và  lập tức nhận ra đấy là bạn cùng trường một thời, bèn vui vẻ đi tới gần.

 

Kẻ T.Đ.K.C.N.K.V.C.N.T.T ( gọi tắt là T. ) rất vui vẻ: Chào, xin chào, cậu à, khỏe chứ? Không nhận ra tớ ?

Kẻ Đ.B.T.T.V.T.C( gọi tắt là Đ) cười đau đớn: Có, tôi đă nhớ ra anh. Trường học chứ ǵ?

T. ngồi phịch xuống: Đúng rồi. Cậu có nhớ Lowinger không?

Đ. phẩy tay, quay về phía cửa sổ. Nói nho nhỏ: Tôi giờ đây không nhớ ra cái ǵ hết.

T. vui vẻ: Sao thế, cậu bị sao? trí nhớ có vấn đề?

Đ. nhợt nhạt : Không, cuộc đời tôi có vấn đề. Con tàu cḥng chành của đời tôi có vấn đề trong cái quán cafe này.

T. vui vẻ: Tàu nào? Cậu chơi chứng khoán tàu chạy hơi nước trên sông Đanuưp à?

Đ. sau một hồi im lặng: Tôi giờ đây không chơi cái ǵ hết. Tôi, bạn ạ, giờ tôi chơi với  Hư vô

T. ôm bụng cười sằng sặc: He, he, he! Buồn cười quá! Cậu lúc nào cũng là thằng tếu!

Đ. đau đớn vuốt trán: Đúng thế, tôi lúc nào cũng là thằng tếu, gă đàn ông ngoan đạo. Nhưng chẳng ngoan bao lâu nữa.

T. vui vẻ: Sao thế? Hay cậu chuyển sang làm ǵ nghiêm chỉnh hơn?

Đ. đờ đẫn: Đúng, tôi sẽ làm một việc vô cùng nghiêm chỉnh, gă đàn ông ngoan. Tội nghiệp ông bạn của tôi!

T. vui vẻ: Tại sao tớ lại tội nghiệp? Tớ chả tội nghiệp tư nào, tớ có một chân ở công sở. Sao cậu không đi làm đâu đó?

Đ. hoàn toàn nhợt nhạt: Đúng thế, tôi sắp bước chân vào một nơi…

T. vui vẻ: Có thế chứ, cậu thấy chưa, một quyết định cực kỳ! Cậu kiếm được  việc làm?

Đ. đờ đẫn: Đúng thế, một việc làm cuối cùng. Một việc làm sau rốt. Sau rốt của mọi sau rốt

T. vui vẻ: Chứ lỵ! Chúa phù hộ cho cậu. Tớ luôn luôn bảo con người ta phải làm cái ǵ đấy. Trong thành phố này à?

Đ. run rẩy: Không, ở xa, một nơi rất xa…

T. vui vẻ: Chả sao, cậu sẽ chu du thiên hạ. Cậu đi chứ?

Đ. hoàn toàn nhợt nhạt và ủ dột: Đúng thế…tôi sẽ đi khỏi nơi đây, anh ạ. Nh́n trân trân

T. vui vẻ: Tuyệt, xin chúc mừng! Khi nào cậu đi?

Đ. đầy xúc động: Có thể ngay ngày hôm nay…

T. vui vẻ: Thật à, nhanh thế. Nhưng cậu đi đâu mới được chứ?

Đ. vỗ vai ông bạn đau đớn:  Giá mà anh biết nhỉ, anh bạn tội nghiệp, đáng thương của tôi.

T. vui vẻ: Tớ làm sao biết, nếu cậu không nói.

Đ. nh́n run rẩy: Về điều này tôi không thể nói.

T. vui vẻ: Không? Thế th́ nguy.

                                                    Im lặng hồi lâu

Đ đờ đẫn: Tôi không bao giờ có thể nói với anh.

T. vui vẻ: Xin thưa với cậu, tớ không ép cậu đâu, nếu cậu không muốn. Im lặng

Đ. hơi hồi tỉnh một tư: Nơi tôi đến, không được mang theo hành lư,

T. vui vẻ: Tóm lại, gần đâu đây. Hay cậu đến Pomaz?

Đ. thương hại sâu sắc: Không, không phải Pomaz, anh bạn tội nghiệp của tôi

T. vui vẻ: Chịu rồi, tớ chịu rồi.

                                                          Im lặng hồi lâu

Đ. run rẩy: Ở đấy không cần Pomaz, chẳng cần ǵ hết…trên đường sắt

T. vui vẻ: Cậu biết không, luôn luôn phụ thuộc vào tàu nào. Tớ thích tàu nhanh, v́ có toa ăn, ít nhất được nhét cái ǵ vào miệng nếu bụng rên ṣng sọc, đúng không? He, he, he. Cười

Đ. run rẩy:  Trên tuyến đường này người ta chỉ phát cho đúng một loại thức ăn…từ đĩa sắt. Nh́n trân trân

T. vui vẻ: Thật à, thế th́ không phải hạng sang rồi. Đĩa sắt? tuyệt! he, he, he. Cười.

Đ. nghẹn ngào:  Trong đĩa sắt ấy là những viên ch́, tội nghiệp, chàng trai ngoan. Nh́n trân trân.

T. vui vẻ: Viên ch́? Thế làm sao mà ăn được? Cậu tếu thật, he, he, he!

Đ. hơi hồi hộp: Thứ đấy không cần nuốt…tự nó nuốt xuống…viên ch́…từ cái đĩa sắt…

T. vui vẻ: Tự nó? Sao lại thế nhỉ? Tự động à?

Đ. hơi chế riễu, nhưng vẫn nhợt nhạt: Bởi v́ cái đĩa sắt là một ống sắt…tội nghiệp, tội nghiệp anh bạn tôi.

T. vui vẻ: Từ một cái ống thành cái đĩa? Hay thật! Như thế nào?

Đ. hơi bực: Một cái ống, trong đó có viên ch́…nếu anh muốn hiểu…

T. vui vẻ: Viên trong ống? Cái ǵ vậy?

Đ. hơi nóng gáy, nhưng ḱm lại: Hay viên đạn ch́…nếu anh muốn…

T. vui vẻ: Đạn ch́? Im lặng một chút rồi phá ra cười. A, biết rồi! giờ th́ tớ hiểu rồi! súng lục! Tuyệt! he, he, he…

Đ. mặt tái nhợt nh́n ông bạn.

                                                            Im lặng một lúc

Đ. nh́n trân trân, rồi nói giọng xúc động: Đúng vậy, nếu anh muốn biết.

T. vui vẻ: Ừ, phải rồi, súng lục. Suy nghĩ. Nhưng, cậu nói cậu đi…Rồi ở đó cậu nhận được súng lục?

Đ. nh́n bạn: Không…sẽ có…cạnh tôi sẽ có khẩu súng lục…

T. vui vẻ: Cạnh cậu? Để làm ǵ?

Đ. nghiến răng: Để làm ǵ? Đ..ể…t…ôi quay…súng về phía ḿnh!!! Anh cần phải biết!

T. vui vẻ: Tại sao cậu lại quay súng lục về phía cậu chứ?

Đ. đứng phắt dậy, hét lên điên tiết: Để tôi bắn, để tôi bóp c̣, để tôi bắn viên đạn khỏi khẩu súng bay về phía tôi! Anh không hiểu à? Anh không hiểu à?

T. vui vẻ: À! Hiểu rồi! cậu muốn bắn chết cậu bằng súng lục! Sao cậu không nói rơ mẹ nó ra? Cậu treo cổ cậu lên th́ tốt hơn đấy. Chào. Vui vẻ đi ra.

 

Nguyễn Hồng Nhung dịch từ bản tiếng Hung

(2009.06.16)