QuanTrongLaSuTeNhiKFrigyes-NHNhung

Quan trọng là sự tế nhị

 

 

- A, pardon…Ngài cho phép?

- Xin mời…chưa  ai ngồi đâu…

-Cảm ơn!

- Không có ǵ!

- A, pardon…tờ báo này đọc được chứ ?

-Xin mời.

- Ngài… ngài biết cho, tôi muốn nói, v́ cái mục rao vặt này…

- Vâng, xin cứ tự nhiên.

- Ôi, lịch sự quá…nhưng ở đây gió hơi lùa…

-Vâng… quán cafe  lại đông . Không có chỗ khác.

- Với tôi, nói thật, đâu cũng được…đây tôi cũng sướng. Cái chính, tôi đọc được mục rao vặt này..

- À…vâng..vâng. Đọc tiếp

-Con người ta bước vào quán, ngồi xuống và đọc, đúng không ạ?  Rất là đơn độc …đừng ai quấy rầy tôi!  tôi không làm phiền ai!  Nhưng ở Pest người ta không biết đến tế nhị…

Ở Pest này ai cũng chủ nghĩa cá nhân, ngồi xuống cạnh người khác, thế là bắt đầu kể chuyện đời ḿnh, cứ y như ai cũng thích nghe…đúng không ngài?

- Đúng quá.

- Ngài thấy chưa? Ở ngoại quốc, xin thưa, khác hẳn!  Luân Đôn cách đây hai năm, tháng ba tôi đến, xin thưa, tôi làm về nhà đất, nhà băng cử tôi đi, xin thưa, tôi bảo mẹ vợ tôi, hơi điếc, tội nghiệp, nào, tôi bảo, được rồi.

 Vâng, xin thưa, ở Luân Đôn người ta biết, cái ǵ là  tế nhị. Đúng không? Ngài? Những vấn đề của người khác liên quan ǵ đến tôi? Ví dụ, ngài có quan tâm: tại sao tôi lại quan tâm đến những mẩu rao vặt không?

- Đúng quá, he, he, he…liên quan ǵ  đến tôi.

-Đấy, ngài thấy chưa. Đừng có sấn sổ vào việc riêng của người khác. Tôi, ngồi đây, xem rao vặt…ngài, ngồi cạnh tôi, nh́n…hứ!  tế nhị!

Xin thưa, đấy là tế nhị. Ngài rất có thể quan tâm, tại sao tôi lại xem mục rao vặt. Nhưng ngài không hỏi, tôi không nói, bởi v́ tôi có một sự vụ riêng, mà tôi phải hết sức tế nhị để giải quyết.

 Xin thưa, ngài có tin, đàn bà họ chỉ yêu những người tế nhị?

 Ta cứ lấy ví dụ. Tại sao tôi lại thành công trong vụ đàn bà? Nào? ǵ đâu, v́ đàn bà rất biết, tôi là kẻ tế nhị, và với đàn bà, xin thưa, đấy là điều quan trọng nhất.

Để họ được b́nh yên, là tôi sẽ không to nhỏ với bạn bè, tôi không lan truyền, không đôi mách – bởi v́ xin thưa, đàn bà họ giữ danh tiếng ghê lắm.

Giả dụ, giờ tôi cứ giả dụ, một giả dụ thôi đấy nhé.

 Tôi có một em, tuyệt, tṛn, căng, một quư nàng tóc nâu, nhưng chưa là ǵ.

 Cái ǵ là cái ǵ? Đúng! tế nhị! Tế nhị là quan trọng. Thấy chưa. Nàng là gái có chồng, chúng tôi hay ḥ hẹn nhau.

Thấy chưa, nếu tôi cũng viết thư, như bọn thanh niên hay làm, ông chồng ngu ngốc của nàng sẽ làm ǵ? Thấy chưa? Ông chồng ngu ngốc sẽ bóc ra, thế là rơ cả.

 Chính thế nên tôi thông minh và tế nhị. Thư tôi là không ai xem được, ăn nhau ở chỗ đấy.

 Không ai nh́n thấy tôi đến đấy, thơ thẩn trước cổng, tự giới thiệu với gia đ́nh, như mấy thằng thanh niên dốt.

Tôi, ông chồng ngu ngốc không quen biết ǵ tôi. Tôi bèn viết một mẩu rao vặt, đây này, mục Pê-Ha; nàng đọc, và biết khi nào chúng tôi gặp nhau.

Thế thôi! Thấy chưa ngài? Đơn giản!  tuyệt!

Nhá: mai tôi muốn gặp nàng. Tôi viết:” Pupu, chiều mai. Chỗ cũ.” Pupu. Thế thôi. Đơn giản, hả? ngài thấy thế nào, ai biết được pupu là cái ǵ? Pupu, đơn giản. Cái này nữa: chỗ cũ. Tuyệt.

Tiếp, tôi viết: bà Bábergold Antalné, phố Bajza số ba. Đơn giản. Nàng đọc. Xong. Không thư, không nghi ngờ, không thơ thẩn, không lượn lờ trước cổng, không hiểm nguy.

Và tại sao mới được chứ? bởi tôi tế nhị. Khéo léo. Không ba hoa, không vật vờ vào nhà, không lượn lờ chỗ nguy hiểm, không làm quen với người thân, không hứng lên kể với mấy thằng bạn. Tôi tế nhị. Tôi im lặng.

Nên tôi thành công. Với đàn bà. Nên nàng mới yêu. Ôm. Hôn. Cắn. Thắm thiết. Tuyệt vọng…Đúng không ngài?...

-He, he, he…đúng quá…

-Thấy chưa…nhưng tôi đi đây, ba giờ tôi cần có mặt ở đấy…rất hân hạnh, ngài đă lắng nghe..

Ch́a tay bắt.

-Tôi tên là Frász Ödön.

-He, he, he.. rất hân hạnh… tôi là ông chồng Bálbergold Antal đây…

 

Nguyễn hồng Nhung dịch từ bản tiếng Hung

(2009.06.20)