ChuyenPhaoNHNhung

 

Chân Phương : Bài thơ "Chuyện phào"

(trong chùm thơ Tôi kư tên)

 

 

Một bài ca chua chát. Khi sự chua chát dâng khỏi lồng ngực, lên môi, biến thành vị đắng ngắt đầu lưỡi, nhà thơ không im lặng được nữa, chữ phải chắp nối và thơ thành h́nh.

 

Chua chát về đời người ? về đời ḿnh ?

 

Chua chát v́ nhận ra mọi vô nghĩa trong nỗi bất lực và dư thừa hóa điên này, của sự phủ nhận.

Phủ nhận đời ḿnh, phủ nhận luôn mọi ư nghĩa tạo nên sự sống cứ dai dẳng bám theo ḿnh.

 

Để mọi vật xung quanh trở thành xấu xí và vô vị :

"Những băi nước bọt của im lặng.

Lềnh bềnh khắp bầu trời"

 

để ư nghĩa cuộc đời ḿnh thành tṛ vớ vẩn :

"Dăm đoạn kịch tồi.

 Đă làm hỏng mẹ cuộc đời"

 

Nhưng điều cơ bản : con người vẫn tỉnh táo trong khi đang phủ nhận :

"Rời phi đạo.

Sau lưng bỏ lại mấy câu thơ thiếu cánh".

 

Làm sao sự thiếu hụt này mệnh danh là nỗi hoàn thiện cuộc đời được ?

 

Chân Phương gọi tên nó :

"nh́n xuống ḍng sông

như dải cà vạt lụa

xổ tung sau cuộc tiệc rượu ră rời"

 

tự nhủ ḿnh :

"Dù có ghép thêm vào thân phi cơ

đôi cánh của trí tưởng chấp chới

cũng khó thoát khỏi diện tích chiếc giày lấm bụi

 

Cũng chỉ để để bày tỏ thái độ của ḿnh mà thôi :  lặng im hoài niệm nỗi phủ nhận bất b́nh trong ḷng, nhổ nước bọt vào hư không, cho chúng biến thành mây bay đi… và làm thơ, tiếp tục, với những ẩn dụ tài t́nh, những ví von độc đáo, với những động từ đắt giá, gọi tên sự vật chính xác không chỉ ở h́nh thức mà toát lên cả bản chất sự vật,

 

Tiếng Việt của Chân Phương  thật sinh động :

"Sức đâu lê bóng thiên tài.

Quanh trái đất phế thải.

Nhặt nhạnh ít hạt bụi chân mỹ.

Hoặc đưa ma vài mối t́nh sương khói"

 

Bài thơ sáng, như những bài thơ Chân Phương khác, sáng về cách sử dụng từ ngữ, cách diễn đạt xúc cảm, thơ chân Phương  độc đáo và c̣n đọng lại ấn tượng sau khi đọc v́ thế.

 

Đoạn cuối bỏ lửng, dù tiếp tục bằng những thái độ phủ nhận có vẻ cương quyết, nhưng cũng như chính bản thân cuộc đời, Chân Phương nhận ra chân tướng sự vật, cũng chỉ… để  cho nó qua đi…

 

(2009-01-16.HN)