PILINSZKY JÁNOS
Những bài thơ của Pilinszky János đều buồn sâu thẳm, như thể một tiếng thở dài vô h́nh, vĩnh viễn chối từ h́nh hài để thổ lộ với kẻ khác. Chỉ một ḿnh là đủ, trong nỗi đau nhận chân sự vật, sự việc, con người. Thời sinh viên, lúc tuổi c̣n trẻ, khi ngày chỉ toàn tiếng cười và sự thanh thản, học P. János chỉ mơ hồ cảm nhận sao thơ ông này hay thế, cứ làm ḿnh bồn chồn không yên, nhưng không biết đấy là cái ǵ. Măi sau này mới hiểu, và khi bắt đầu dịch thơ ông, là lúc bắt đầu thấm cái vô h́nh…(NHN)
TRƯỚC KHI
Ta không biết nhiều về tương lai
nhưng bản án sau cùng treo trước mắt.
là ngày là giờ
là vinh quang nỗi trần trụi chúng ḿnh.
Trong sự đa dạng chẳng ai t́m nhau.
Cha nhận lại cây thánh giá
như một cái dằm
và thiên thần, các con vật Trời
gióng lên trang cuối cùng nhân thế.
Lúc đó ḿnh nói: em yêu anh. Ḿnh nói:
em rất yêu anh. Và đột nhiên trỗi dậy
trong vật lộn
tiếng khóc của chúng ḿnh thêm một lần biển động,
trước khi ngồi vào bàn.
NGUYỄN HỒNG NHUNG dịch từ nguyên bản tiếng Hung
( Budapest. 2017. május 7.)