SZABÓ LÖRINC

SZABÓ LÖRINC

 

1.     SỰ NHẬY CẢM

 

SỰ NHẬY CẢM – nỗi khốn khổ lớn nhất của ta.

 Mọi nghĩ suy, luồng hơi thở

tuột ra từ cơ thể. Và trí tưởng tượng-

cái gì đó luôn luôn ngây ngất,

thập thò ướm đợi, lẩn quất quay tròn:

như thể ta thất thểu trên những đỉnh thủy tinh

chợt bay vút, cõng ta đến những miền

bất chợt: góc xiên nghiêng, tỷ lệ lật nhào,

ngồn ngộn chữ, đầy hình ảnh, ơ kỳ lạ,

ta ngạc nhiên, ngơ ngác làm sao( và

chưa hết! vẫn chưa thôi ngơ ngác!)để

cùng lúc ập đến  mọi sắc hình mờ ảo

những thứ chưa hề thấy bao giờ, hoang dại

rộn ràng trăm ánh, cạnh, vỡ tung

- nghẹn thở,  ta lắp bắp - bấu víu - ngô nghê

với tất cả, những gì khiến hồn ta bối rối

và sững sờ tuyệt đỉnh: Ta là ai?

 

2.  GIÓ TAN TÁC

Ta bắt đầu ghen tỵ với những kẻ

đầy nhiệt tình và khoan khoái bình thường

ứng xử, sống. Đã bao lần

ta lỏng lẻo, như tượng cát

 bào mòn dần- tượng cát, khiến ta đành

xốc lại linh hồn mình, buộc chú ý

quan tâm nhân loại: buộc cảm hứng khi không hề còn

 nghị lực, như thể xương sống ma thuật cố

giữ  vững từng hạt cát sắp sụp cơ thể ta

và gió thổi lật nhào, tan tác bay đi…Thật khủng khiếp

động viên sức mạnh, cùng kỷ luật sắt

tạo cân bằng bước chúi trong ta

trên chiếc đu nội tạng. Rồi sau cùng tất cả

lại suôn sẻ  nhanh như chớp mọi bề;-

nhưng quái gở, quái gở thay tác phẩm

quan sát kép, mệt  phờ;

 Ta hiểu được chăng những hành hạ bên trong của linh hồn thao thức

nếu  không cách nào bắt chúng xưng danh?

 

                                               Nguyễn Hồng Nhung dịch từ bản tiếng Hung

                                                        ( Budapest ngày mưa nẫu. 2011.08.04)