ThangBaNHNhung

 

Tháng Ba

 

 

Chiều muộn, một buổi chiều tháng Ba lên núi, ngỡ ngàng nghe lũ chim ríu rít hót trong những  bụi hoang.

 

Mùa Xuân đã tới đâu, sao những sinh vật xinh xắn này lanh chanh sớm thế?

Véo von, thánh thót, tíu tít, rộn ràng, ngân xa, lảnh lót, cao vút, luyến láy, trầm bổng,

như thể phải thông báo ngay một niềm vui gặp mặt, một hân hoan khám phá, một lặng tỏa đắm chìm bấy lâu trong lòng, giờ cần xới tung lên, thả khắp trời, bay trong gió…

 

Tôi nhìn quanh: vẫn con đường mòn xác xơ không một cụm cỏ. Vẫn những hàng cây khẳng khiu trơ khấc, cứng cỏi chịu đựng hết mùa đông, nào tuyết rơi phủ trắng từ ngọn tới gốc, nào gió ào ào hun hút, quật rũ cành, những ngày mưa lạnh lẽo.

 Vẫn những bụi quả dại phơ phất vài mẩu quả đỏ lèo tèo sót từ cuối thu năm ngoái. Xa xa, từ rặng núi âm u, vẫn lững lờ những dải sương bạc, mong manh hơi thở, quấn quýt ôm lấy cánh rừng già  tím sẫm trầm ngâm…

 

- Chưa, mùa Đông chưa đi qua đâu, lũ chim bé bỏng ơi!

 

- Không, không, không phải thế! – chúng khăng khăng trả lời bằng những giọng đơn ca, tam ca, hòa ca, bằng cả một dàn đồng ca những âm thanh vui vẻ ngân vang, đuổi dài theo những bước chân gập ghềnh xuống núi của tôi.

 

Để sáng hôm sau, rảo bước trong màn sương mỏng, rắc nhẹ những hạt phấn ẩm, bay bay trong gian trong vắt, mượt như lụa của bình minh âm ấm, tỏa tia nắng hồng đầu tiên xuyên suốt con đường lên núi, tôi sửng sốt:  lũ chim non có lý!

 

Mùa xuân đang đến thật rồi,

Chính xác hơn, mọi việc đã xảy ra đều là những  muộn màng, chỉ ý đồ báo trước đáng trân trọng hơn cả : đất trời đang dọn đường, chờ đón mùa Xuân!

 

Dưới những tầng đất ẩm kia, chắc chắn đang xảy ra những bận rộn nào đấy:  mầm cây cựa quậy, lớp tuyết hôm kia vừa tan, biến thành dòng nước rỉ rả trôi đi, tôi nghiêng tai, nghe rõ tiếng nước róc rách đâu đây, nước đang chui xuống, tưới tắm những rễ cây nằm sâu trong lòng đất, gọi lũ mầm xanh trốn rét thức tỉnh, đợi ban mai, vươn tia nắng ấm áp đầu tiên hôn mặt đất, là dụi mắt thò đầu ra khỏi cửa sổ, ngáp dài…

 

Bầy chim non háo hức, như thể đọc được nỗi lòng âu yếm lâng lâng trong không gian ẩm ướt, chúng chao cánh, bay vút lên bầu trời rạng xanh biêng biếc, nơi những đám mây trắng lững thững dạo chơi, như những cô tiểu thư xinh đẹp, buồn tẻ,  không biết  dùng sắc đẹp ấy vào việc gì.

 

Nhìn kỹ: những mầm xanh bé xíu như đầu kim đã hiện lên từ lúc nào trên những cành trụi. Bụi cây dại cũng mơn mởn loáng thoáng xanh non, như thể đêm qua, một bà tiên quệt tà áo bay ngang, rẩy nhẹ giọt nước thần xuống thế gian, để giấc mộng ước ao, thấy đất trời thay sắc của lũ người đang ngủ mê mệt,  biến thành hiện thực.

 

Chỉ hôm sau thôi, cỏ bỗng nhú một túm ở góc vườn. Con người hý hửng chưa kịp rải hết bước chân vội vã đi tìm nhau trong nắng ấm, túm cỏ đơn độc ấy đã kịp lan tỏa khắp vườn, vội vã trổ dài, cùng những đóa hoa dại vàng, tím, trắng, mong manh ẩn hiện, vẽ bức tranh cây cỏ tươi vui, rạo rực những  mướt xanh...

 

Tuyệt diệu nhất, buổi sáng nay, bất thần nhìn thấy khóm tulipan trồi lên khỏi mặt đất, liêu xiêu nhành thanh mảnh, chưa kịp tỏa thành những phiến lá cong dài, nhưng kịp vẽ trong mắt ta, viễn cảnh góc vườn ngập màu hồng, đỏ, vàng của những dáng tulipan thẳng đứng thẳng,  kiêu hãnh, vươn trong gió. 

 

Lẳng lặng bước trong gió sớm, nắng êm đềm tỏa xuống tóc, xuống vai – ước người Thương đi cạnh, nghiêng đầu thủ thỉ bên má nhau:

 

 „Đúng thật! Xuân đến rồi!”

 

(2009-03-19. HN)