nguyễn man nhiên

kẻ đắm tàu

 

đó là một buổi chiều yên tĩnh

tôi hít một hơi thật sâu và nhận được một va li về bản thân ḿnh

trong bồn rửa chén, tôi nh́n thấy tôi ch́m đắm, nhăn nhíu và bẩn

cơ thể của một đứa trẻ da trắng gầy

mong manh và trơn tuột

 

có ai cứu tôi, ngay cả khi con sóng nhấn ch́m

đôi khi tôi bị đâm và bị rách lưới

tâm trí như một lưỡi dao kim cương bị hỏng

ranh giới giữa cuộc sống lặn ngụp

những bóng ma và đôi mắt ám ảnh

biến mất giống như con tàu bị đắm

 

không có thời gian cho câu hỏi từ bề mặt của tuyệt vọng

có thể là ngày mai, có thể vào tuần tới, cũng có thể tôi không bao giờ trở lại
thu thập các mảnh của tṛ chơi ghép h́nh

không có ngôn ngữ, không có các ngày trong tuần, không có quan chức chính phủ bị đe dọa

không có ǵ để loại bỏ, không có ǵ để thêm, không có ǵ được chấp nhận hoặc bị từ chối

ḍng chảy của sự thờ ơ không bao giờ dừng lại

 

tôi bắt đầu từ những chữ cái

cuốn sách về những người lặn sâu trong cuộc sống

tên họ sẽ bắt đầu từ đường chân trời

đôi mắt sáng như than đen móc neo vào đáy biển

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

bài thơ nhặt từ vỏ bao thuốc lá

 

thơ tôi

giống như một phiên bản lậu

bạn sẽ t́m thấy nó tại cửa nhà buổi sáng

với các bức ảnh chụp dán vào

và những ḍng chữ quên dấu chấm câu

có mùi như đất

 

bài thơ nhảy múa dưới gan bàn chân

các rung động âm nhạc trở thành vần điệu phong phú

và những từ ngữ

chỉ đơn giản là khoảng trống

để cơn gió đi ṿng quanh

trong tiếng rền rỉ của máy bay phản lực

 

bên dưới bầu trời trống hoác ngọn lửa rách

bài thơ là những mảnh ám ảnh

một bản vá bất ngờ của màu xanh

một chiếc xe chở nghi lễ của ḿnh

tắm rửa bằng mùi hương cống rănh

một cảm giác về cái đẹp

mạnh mẽ và không thể phá hủy

 

bên dưới những gầm cầu ngập ngụa

bóng tối đô thị với các ṭa nhà cao chót vót

máu đang chảy ở đó

cho dù chúng ta ngủ hoặc chết

giữa sự im lặng và thờ ơ

nơi ngôn ngữ bị bỏ đói

thơ trở thành giọng nói tường thuật

 

bay đi từ bản năng của côn trùng

bài thơ mất tích trong đám lá cháy nâu

như những con bướm đêm bước xuống

 

 

 

 

 

tàn ngày (1)

 

dưới ánh nắng mặt trời tàn nhẫn

tôi đă bay, giống như một con bướm với đôi cánh

dễ bị tổn thương

băng qua những đồng cỏ màu trắng khát

những cơn gió bấc thổi mở bầu trời

tiếng ŕ rào của bầy ong

sự huyên náo trên băi đậu xe

và đêm muộn đến giữa các toà nhà thành phố

ở đây trong bóng tối mù
đất sâu và lạnh với đống lá mục đầy tới miệng

tôi cảm thấy sa mạc

kéo dài về phía trước

có ai đó nhắm mắt lại
đầu nghiêng về phía con sóng, như thể lắng nghe
chút tàn tích của ánh sáng

như hồi c̣i vang vọng

 

về đêm, tôi bỏ những giấc mơ vào giỏ, chỉ để vứt đi

rực rỡ, lập dị, phải thừa nhận là vô ích

tôi nh́n vào ḷng bàn tay mở của ḿnh, các nếp gấp của nó
như đường tàu say rượu

một niềm tin khó khăn hơn, không phải trong sự buông thả

cũng không phải trong sự cứu rỗi

những ham muốn vuốt ve đầu lưỡi của tôi

sụp đổ trong tiếng th́ thầm ướt

 

phía bên kia đường chân trời

mặt trăng hồng hào như một nông dân đỏ mặt

ở đây trong bóng tối mù
sự cường tráng của người đàn ông đă chết

 

 

 

 

 

 

 

tàn ngày (2)

 

đó là thế giới?

tiếng gầm rú của đống đổ nát

nuốt buổi b́nh minh

 

một người nào đó ngủ một ḿnh trên băng ghế công viên trống
không có ǵ ở phía bên kia giấc ngủ

ngoại trừ con chó và bóng tối

 

không có tiếng nói khác
không có linh hồn khác

đôi môi bị khâu đóng
như thể mỗi âm tiết có vị máu 

 

những câu thơ đi một ḿnh qua đêm

thế kỷ đầy gai nhọn

 

người đàn ông bên ngôi nhà trống rỗng

ngửi thấy mùi chết trong đám mây buồn ngủ
ông đă uống cạn chén đời

thời gian chạy nỗi buồn sưng húp

 

bay lẫn vào đêm đen

đôi cánh ră rời hy vọng

những ǵ ta yêu những ǵ ta đă mất đi

giản dị và bất chợt

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

bài thơ nhỏ về t́nh yêu

 

nơi anh đă lớn lên và yêu em

nơi đă dạy cho anh biết thế nào là hân hoan và khổ đau

một thành phố có nhiều mái hiên và bóng cây

những toa tàu và những ngă tư đường thơm mùi nước mưa

thành phố

như t́nh yêu chúng ḿnh

 

anh yêu nhất thành phố vào lúc này khi những cánh cửa đều đă đóng kín

khi anh trở về lẻ loi như những cột đèn

đi trở lại những con đường dễ chừng em đă quên

những con đường chúng ta đánh mất nhau

 

những đêm như đêm nay

gió tháng chạp như một bản nhạc dạo

đánh thức những rung động cũ

mơ hồ tiếng thở x́nh xịch của những toa tàu

và đôi mắt ướt xối của em

mất hút

 

kỷ niệm như muốn bứt xé lồng ngực

kỷ niệm

như con chim tránh rét

làm tổ trong anh

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

tôi thả tôi giữa chiều đà lạt

 

tôi thả tôi quanh quất
đường ong nắng mật
dốc em lên chum chúm vú đồi

tôi thả tôi lóc cóc ngược xuôi
ngựa già vó mỏi
mây đi hoang thổ mộ về trời

tôi thả tôi mùa sương đăm đắm
chân sẻ ngập ngừng
mổ hạt chiêm bao

tôi thả tôi đà lạt chớm chiều
đuôi mắt ngây ngây
em gầy dáng rét

 

 

(Trích trong tập thơ “đêm dịu dàng thế kia, và gió...”, NXB Trẻ 2011)