Nhạc
Đêm qua chải đầu bằng nhạc
mỗi sợi tóc cùng cộng hưởng
căn phòng ba động
từng nốt từng nốt
mở ra
những cánh đồng ngả rạp bao thân cành không gốc
mở ra
những dòng sông chảy hết về nơi đây không có biển
mở ra
những ngọn núi đời đời không nói năng trịnh trọng nhận
vòng ôm duyên dáng của làn khói chiều xanh xanh nỗi buồn tuổi
thơ vẫn còn lẩn quất trong căn phòng này không có tuổi
một giọt sương quá khứ
nở bung tràn khỏi không gian não
chảy xuống giường réo rắt tiếng violon.
Đêm qua tắm bằng nhạc
từng tế bào chết lặng lẽ
chuồi vào bóng tối
Âm thanh lau da thịt sạch bóng
sương mù dâng bạc tóc
tuyết phủ lớp lớp dày trên chăn đệm
mặt trời tan chảy kẽ tay và kẽ chân
cơ thể thơm mùi mùa đông mùi mưa phùn mùi
bùn mùi cỏ mục ven đê mùi trăng khuyết
tự do chảy óc ách đâu đó giữa hai đùi
trong một chế độ toàn trị và độc tài của nhạc
Đêm qua tẩy não bằng nhạc
đầu chật cứng những giai điệu đan dày như lớp mây nhìn từ cửa sổ máy bay
mọi âm thanh rồi cũng tắt lịm trên một trống rỗng dịu dàng
trống rỗng và dịu dàng
Mi ở đâu
trong cõi trống rỗng và dịu dàng này?