những ngày nối nhau đi
ngày X
đưa một niềm tin ra nghĩa địa
đặt nó nằm yên dưới tảng đá
đá không bền bằng hai chữ : háo danh
ngày N
dẫn một niềm tin khác ra nghĩa trang
vùi nó dưới đống cát
cát không dày bằng hai chữ : giả dối
đi thêm một quãng sẽ gặp hai chữ : lừa dối
ngày Y
niềm tin mới, mặc áo liệm
tự lê đến nấm mồ có tên : hèn nhát
nhảy múa cùng những khúc xương quyền lực
ngày Z
những niềm tin chết trong một thế giới đầy ắp sợ hãi :
mọi sự diễn ra trong nỗi sợ : sống trong sợ hãi, yêu trong sợ hãi,
làm việc trong sợ hãi, lãnh đạo trong sợ hãi, thở trong
sợ hãi, bài tiết trong sợ hãi, yêu nước trong sợ hãi
niềm tin có gương mặt của một người bạn
những ngày X, N, Y, Z
và những ngày tiếp theo
chúng lần lượt ra đi
niềm tin có hình hài của nỗi sợ hãi
nghĩa địa
không đủ chỗ
cho những niềm tin đang chết mỗi ngày
ở đây, nơi này
một ngày kia, niềm tin sẽ chỉ là hoài niệm trong
tâm hồn uỷ mị của những kẻ hoài cố
con người nói với nhau bằng những lời đã lập trình sẵn
con người bước lại gần nhau trong những đôi giày cảnh giác
ở đế giày có một bóng đèn nhấp nháy
với tiếng kêu lập trình sẵn : « hãy cẩn thận »
họ vừa bước vừa dùng chân dò xem trong đầu người kia đang nghĩ gì
nỗi sợ hãi trương phình trong chiếc áo cảnh giác quá chật
đường may nứt ra thành những tiếng gào:
“bạn đang bị lợi dụng”
“bạn sẽ bị lợi dụng”
sự khôn ngoan bảo tồn và cất giấu nỗi nhục nhã dưới chín tầng vô cảm
ngày G
lễ vu lan dành cho những hồn ma của niềm tin
lang thang trong hoang mạc nơi mỗi hạt cát giấu một
nỗi sợ hãi đang chờ được giải thoát
15/12/2007