PTAnhNgaCuocTinhAo

 

 

 

Thuỳ tin rằng như vậy là Phan đă không c̣n yêu cô nữa. Cái thư cuối cùng của Phan, một mail viết dỡ, kết thúc bằng hai chữ “anh chán”. Không một dấu chấm câu nào sau đó, như thể máy tự động send thư đi như rất nhiều lần khác. Trước đây, cứ mỗi lần như thế, liền sau đó Phan lại gửi tiếp một mail khác : “Thư tự nhiên chạy chẳng hiểu v́ sao...”, “Anh viết tiếp đây...”. Nhưng không, đă gần hai tháng trôi qua, đă tám tuần. Phan đă không viết thêm ǵ nữa hết, cũng chẳng trả lời câu Thuỳ hỏi : “Anh có thể giải thích rơ hơn không, anh viết ǵ em chẳng hiểu ǵ hết”. Hộp thư mở ra ở trang Inbox lần nào cũng như lần nào, không có hàng nào mới hiện ra ở dạng Bold, dấu hiệu của thư mới nhận được. Ngoại trừ một lần duy nhất, và đó chỉ là thư của Dịch vụ mail thông báo khả năng dung chứa của hộp thư đă được cải tiến, có thể lưu giữ được nhiều mail hơn trước.

Địa chỉ @ Thuỳ dành cho riêng Phan không hề dùng để liên lạc với một ai khác. Ngày trước, khi Dịch vụ mail lưu ư hộp thư đă gần đầy, Thuỳ đă phải tạo ra một địa chỉ mới để nhận những thư mới của Phan. Chỉ v́ Thuỳ không muốn xoá đi những thư cũ, những thư Phan gửi cho Thuỳ và Thuỳ gửi cho Phan, trong nhiều năm liền. Vậy là, ngoài địa chỉ đầu tiên, Thuỳ đă tạo ra thêm một địa chỉ mới, dù tất cả nội dung thư đi thư lại giữa Phan và Thuỳ trước nay đều đă được Thuỳ chép lưu cẩn thận trong một file dạng word trong máy.

Nhưng bây giờ Thuỳ hoàn toàn không cần thêm chỗ trong hộp thư để chứa mail nữa. Như đă kể ở trên, Thuỳ hiểu là giờ đây Phan không c̣n yêu cô như trước, không viết cho cô nữa. Và Thuỳ cảm thấy cô cũng chẳng c̣n lư do ǵ để níu kéo. Một khi anh đă thú nhận “anh chán”... Và bởi anh là người bắt đầu, và xem như chính anh cũng là người làm công việc kết thúc. Vâng, kết thúc ở Thuỳ một mảnh đời. Một câu chuyện ảo. Một cuộc t́nh ảo.

Và như để góp phần minh chứng cho sự kết thúc thêm phần thuyết phục, máy tính của Thuỳ lại đột ngột gặp sự cố, mất hết mọi dữ liệu, trong đó có file lưu giữ những thư đi thư lại của Phan và Thuỳ. Mọi nỗ lực trước nay để “cụ thể hoá”, “vật chất hoá” phần nào câu chuyện mộng tưởng, hư ảo, câu chuyện a c̣ng, câu chuyện biến chuyển ngày ngày trên mạng, vậy là bỗng chốc đă ra mây khói. Và địa chỉ đầu tiên Thuỳ dùng để liên lạc với Phan, cách đây mấy hôm Thuỳ thử vào lại, cũng đă bị xoá sạch mọi thư từ trong đó, với lư do là đă lâu chủ nhân không sử dụng địa chỉ. Dẫu nhớ mang máng là lần cuối Thuỳ mở nó cách đây chỉ chừng vài tuần, không đến 90 ngày như Dịch vụ mail thông báo, Thuỳ vẫn không mảy may tức giận hay la ó phản ứng ǵ. Chỉ hơi cau mày ngạc nhiên, và b́nh thản chấp nhận. Với nỗi buồn càng thấm đẫm. Nhưng ích ǵ nữa đâu.

Phan thân yêu, dẫu sao em cũng nên cám ơn Phan về những bài học cuộc đời Phan đă ưu ái riêng dạy cho em, về những chiều kích sâu thẳm trong em, về t́nh yêu kỳ diệu, trăm năm mới có một, về cuộc sống đa chiều em đă trải nghiệm với Phan. Không có Phan, e rằng cho đến cuối đời, ngần ấy thứ với em vẫn là cơi lạ xa. Em, con chim nhút nhát thời thơ bé chỉ biết quẩn quanh trong lồng son ba mạ, và lớn lên, lại kín cổng cao tường trong những khuôn rào phong kín của đất Huế. Phan như một cơn gió lạ đă len vào, lay thức ở em một cơi đời riêng... Nhưng giờ đây, khi cả Phan và em, chẳng c̣n ai màng đến chuyện “cám ơn” những phương tiện thông tin cực kỳ hiện đại và nhanh chóng đă giúp chúng ta nối lại khoảng cách, chuyển tải yêu thương, th́ trách Phan phỏng có ích ǵ, dù khi nghĩ đến, nước mắt đọng trên bờ mi em cứ chực trào ra. Dường như kết thúc là một điều ǵ đó rất hợp với qui luật tự nhiên Phan ạ, như em vẫn thường nói, và Phan th́ cứ gạt phăng đi. Rằng mọi thứ trên đời, chẳng giới hạn, đều có một khởi đầu và một kết thúc.

Cũng đă có một ngày xưa...

*  *

*

Vâng, một ngày xưa.

... A lô, anh đây, Phan đây. Đừng ngạc nhiên, chẳng có vấn đề ǵ đâu. Anh gọi để thăm em thôi. Ừ, anh khoẻ. Anh đi nghỉ hè về rồi. Anh cũng tiếc, đă chẳng gặp em. Anh cũng mong gặp em chứ. Nhưng đừng nói đến chuyện có hay không có duyên với nhau, khiến anh lại hốt hoảng. Chẳng hữu duyên thiên lư vô duyên đối diện cái ǵ hết. Đừng nghĩ ngợi lẩn thẩn. Thỉnh thoảng anh lại gọi cho em. Không, chẳng có lư do nào đặc biệt cả. Thôi em nhé, lần khác anh lại gọi cho em...

... Em thương yêu, đây là điạ chỉ không phổ biến, em đừng cho ai khác. Chỉ là thế giới của riêng anh. Để thỉnh thoảng khi anh buồn, anh nhớ th́ gửi thư thăm em thôi. Anh cũng sẽ thỉnh thoảng gọi điện về cho em. Không có ǵ em phải lo ngại cả. Không có ǵ là tội lỗi cả. Hăy tin anh. Anh hứa sẽ chăm lo, bảo vệ em. Trọn đời...

... Em không nên chơi hoa quỳnh. Người có cha mẹ lớn tuổi th́ không nên chơi quỳnh, điều này em nên biết. Thương yêu em lắm, anh mới dặn như vậy chứ. Em tin lời anh đi...

... Em hỏi anh tại sao. Anh cũng không biết giải thích với em ra sao. Nhưng hỏi “tại sao” tức là nó cũng đă “sao” rồi. Với anh, em chính là h́nh ảnh quê hương, là xứ Huế thân thương, là nỗi nhớ. Và có thể, cũng v́ với em anh như một giấc mơ, một cơi xa nào đó, khác với cuộc sống b́nh thường lặng lẽ của em. Em không phải làm ǵ cả. Cứ sống tự nhiên, trọn vẹn cuộc đời của em. Có những việc mà mỗi người sống trên đời đều có quyền có cho riêng ḿnh, mà dường như ai cũng có, và không nhất thiết phải cho ai khác biết, bởi không phải ai ai cũng hiểu được...

... Em biết không, trước đây anh vẫn chưa h́nh dung em như thế nào. Cao gầy thấp béo, dáng đi dáng đứng ra sao. Nhưng nhận được h́nh em vừa gửi, anh vui v́ thấy em đúng như anh đă đoán chừng trong trí tưởng tượng của anh. Anh cũng thích cái áo dài em mặc trong h́nh. Một màu lụa trắng đơn sơ và rất Huế. Em biết không, càng ngày anh càng say mê em. Cám ơn cuộc đời cuối cùng đă cho anh và em quen nhau, gắn bó với nhau, dù thực ra th́ chúng ta chưa hề gặp nhau ngoài đời thật...

... Không, em không có lỗi ǵ hết, em có quyền sống của riêng em, chúng ta không tước đoạt cái ǵ của ai cả. T́nh yêu không phải bao giờ cũng hợp t́nh hợp cảnh, không phải bao giờ cũng có thể lớn tiếng công bố để được xă hội thừa nhận. Nhưng anh sẽ yêu em trọn đời, trọn những ngày cuối đời của anh. Em có đồng ư không ? Sẽ trọn đời với anh, chứ không dễ dàng chia tay như bao người yêu nhau trên cuộc đời này. Hoàn cảnh của chúng ta th́ làm thế nào khác hơn được. Anh yêu em...

... Em đồng ư yêu anh nhé. Trọn đời em nhé. Anh không có ai khác ngoài em đâu. Bây giờ chỉ với em là anh c̣n có thể xúc động, xúc động cả tâm hồn, cả thể xác, trong từng góc cạnh nhỏ. Anh yêu em, yêu cuộc sống của em, những trách nhiệm và công việc của em, những người sống quanh em, có bắt em phải từ bỏ cái ǵ đâu. Chỉ yêu em và muốn em yêu anh thôi. Sao em vẫn không thừa nhận t́nh cảm em dành cho anh là t́nh yêu. Không là t́nh yêu th́ nó c̣n có thể là t́nh ǵ nữa, em bảo em nhớ anh đêm ngày kia mà. Em t́nh tứ đến thế kia mà. Nhưng thôi, một ngày nào đó em sẽ hiểu...

... Em hỏi nếu chúng ta thực sự yêu nhau, và nếu t́nh yêu đó là chính đáng, th́ tại sao không thể nói ra với những người khác. Em thấy không, em yêu anh nhưng em đâu có bớt thương yêu những người khác quanh em, đâu có bỏ bê trách nhiệm và vẫn chăm lo cho gia đ́nh em. Không ai mất mát ǵ cả. Mà trái lại, chúng ta c̣n cố gắng sống trọn vẹn hơn với mọi người. Vậy th́ c̣n ǵ có thể tốt đẹp hơn thế...

... Không anh không cần ǵ thêm nữa. Như thế này đă là kỳ diệu, khó tin lắm rồi em ạ. Hơn nữa chắc anh chết mất. Em ơi, sao càng ngày anh càng si mê em thế này...

... Anh biết thỉnh thoảng em lại trở về với những băn khoăn cố hữu. Nhưng em không nên so sánh, cũng đừng bắt anh phải chọn lựa. Cũng đừng bỏ anh. Em bỏ anh, chắc anh chết mất. Em phải tin anh, anh không dối lừa, loè loẹt ǵ với em đâu. Đừng bỏ anh, đừng bao giờ bỏ anh. Riêng anh, anh yêu em trọn đời. Anh yêu em. Anh yêu em. Yêu em...

... A lô, có chuyện ǵ em kể cho anh nghe đi. Em cứ nói đi, anh có thể hiểu mà. Ừ, anh không ép buộc ǵ em đâu. Chỉ nói chuyện thế này thôi anh cũng hạnh phúc lắm rồi. Chỉ cần nghe tiếng của em, chỉ cần nghe em nói, cảm thấy có em bên kia. Em hiểu không, em có biết là em có quyền lực rất lớn đối với anh không ?...

... A lô, sao hôm nay nghe giọng em buồn vậy. Sao hôm nay em không huyên thuyên tía lia như mọi lần. Không anh không buồn em đâu. Lần khác em vui hơn, anh sẽ gọi lại, sẽ nói chuyện lâu hơn...

... Em đúng là con người có bản chất bi quan, như anh đă bao lần nói. Em hay mang mặc cảm tội lỗi, hay tự dày ṿ. Những việc đau buồn dồn dập đến với em, không thể nào là do em yêu anh, là em đang trả giá, đang bị trừng phạt. Chẳng có chút quan hệ nào hết. Chỉ em là tự làm khổ chính ḿnh thôi. Anh yêu em...

... Anh phải nói như thế nào nữa để em hiểu. Anh chỉ muốn em sống trọn vẹn cuộc đời của em, tận hưởng quyền tự do thực sự của em. Anh yêu em, muốn cùng em sống cuộc đời đó, là cuộc đời thật, chứ không hư ảo, không tưởng tượng như em nói. Anh yêu em. Anh yêu em...

*  *

*

Tất cả những mail của anh về sau vẫn thường kết thúc bằng “Anh yêu em”. Cho đến một ngày...

Có thể với thời gian, những nguồn dưỡng chất để nuôi nấng t́nh yêu hoang tưởng đă dần vơi cạn. Cũng có thể anh đă ngộ ra là con người Thuỳ quá đỗi b́nh thường, thậm chí tầm thường, thô thiển, không ngang tầm cao anh tưởng, chẳng đáng để anh nhớ anh thương. Cũng có thể bây giờ anh đă nghĩ như Thuỳ, rằng tất tất mọi việc và không có ngoại lệ, phải có một bắt đầu và một kết thúc. Huống hồ là một câu chuyện ảo. Và cũng có thể mọi thứ đó đều là những lư do dồn dập đến khiến rồi một ngày kia “anh chán”... Thuỳ không muốn biết, cũng chẳng muốn tự hỏi xem liệu anh có đang bắt đầu ch́m ngập trong một mối vấn vương nào khác hay không...

Với Thuỳ tất cả dường như đă vỡ tan, đă bốc hơi, bay biến, đă thực sự được trả về với cơi trời mênh mông hư ảo. Có phải không Phan, anh như ánh sao toả sáng trước sự khâm phục của muôn loài, trong một phút bất chợt nào đó anh nhặt được một ḥn cuội nhỏ, tưởng đâu là một v́ sao khuya bé bỏng, hoá ra em chỉ là sỏi đá vô tri.

Nhưng có khi chẳng c̣n ǵ để gợi nhớ như thế này lại tốt cho em Phan ạ. Không c̣n file chép lại những mail ngày nào, không c̣n hộp thư có những lá thư ban đầu. Rồi ít lâu nữa, hộp thư thứ hai cũng sẽ không c̣n, khi em cố gắng không mở nó trong một thời gian lâu lâu. Và mọi việc sẽ tự khắc được sắp xếp gọn gàng, qui củ, hợp qui luật, hợp với khuôn phép cuộc đời thôi phải không Phan. Sẽ chỉ c̣n lại dư âm xa của một cuộc t́nh ảo, khung trong một không gian ảo và một thời gian ảo. Có thực chăng, là vết tích trong tim em, một nhát chém ngọt và sâu, mà những năm những tháng những ngày rồi sẽ dần hồi giúp em khoả lấp.

 

 

6 / 2005

Phạm thị Anh Nga