PHThuChuyenBay

Chuyến bay.

 

 

Biết trước những ánh mắt tiễn đưa

nhọn hoắt màu hả dạ. Một rừng cọc gỗ

Bạch Đằng giang đầu vót nhọn bịt sắt

hoen gỉ khi đâm vào sự b́nh thản

không khí. Đạo đức rồi cũng bị ôxy

hoá. Mọi thứ trên đời cũng sẽ gục ngă

dưới cơn mưa axit và ôzôn đang thủng

mỗi ngày một to. Cái mũ rộng vành

của những người đứng dưới sân bay

tiễn đưa tôi không che được thái độ của họ

với chính họ. Đối diện với chính ḿnh

chẳng bao giờ nhẹ nhơm (và quan trọng

là chẳng bao giờ có thể bay lên).

 

 

Ê này, trong tim mỗi người

đều có một hộp đen. Giá như

mỗi khi gặp trục trặc người ta có thể

gỡ chiếc hộp ấy ra t́m hiểu

nguyên nhân. Giá như !

Nhưng con người ngày nay ngu hơn

và mô-nô-tôn hơn chiếc máy khâu

(ồn ào hay rối chỉ) Chiếc kim luôn phá lên cười

ngu xuẩn một cách độc ác. Máy khâu

th́ đơn giản cần ǵ hộp đen. Tai nạn

cùng lắm chỉ là găy kim hoặc khốn nạn

cho con người là những chiếc máy khâu

không bao giờ găy kim hay rối chỉ mà lại

cần mẫn may ra những bộ quần áo

đẹp một cách rẻ tiền của đạo đức. Và 

sản sinh ra hẳn một loại người ngu dốt

vênh vang trong bộ quần áo lỗi mốt

với thời cuộc một cách lố lăng.

 

Không báo băo. Nha khí tượng thuỷ văn

trong căn pḥng bốn ngăn màu đỏ

chỉ dự báo cơn lũ tuyệt vọng

tâm nhĩ tràn về báo động sự nổi loạn.

Chuyến bay không có lư do bị huỷ bỏ

(nói ǵ những trận lũ vớ vẩn trong tim).

Với lỉnh kỉnh va li lèn chặt lời hứa

cùng chiếc ba lô ảo tưởng

túi xách tay đựng hộp kim chỉ

một cuốn thơ và tấm ảnh chụp hai cậu bé

sún răng. Nhét thêm vài chiếc kẹo vào túi quần

(những lời nói dối cuối cùng được bọc cẩn thận

trong lớp giấy tráng thiếc được gọi

một cách lăng mạn: sôcôla) và một bó hoa

(chẳng lẽ lại không hoa) miệng ngậm chiếc vé

đă book cho ḿnh từ trong mơ. Tôi nhận ra ngay

chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Khoang mây. Tôi không biết

ḿnh đang bay lên hay rơi xuống. H́nh như

cũng chẳng có ǵ khác biệt. Tất cả

rồi cũng trở nên bé nhỏ

đằng sau khung cửa sổ máy bay.

 

24-5-3005