Con tàu chở đất nước tôi

 

Phan Ni Tấn

thuyen_nhan_lenh_denh

 

Con tàu chở đất ra khỏi nước
Lá mục khóc buồn cạnh bờ sông
Nhiều đêm nằm vắt ngang nỗi nhớ
Vẫn thấy người đi vớt biển Đông

Con tàu chở nước ra khỏi đất
Nghe buồn như tiếng máu chảy khô
Đời biết bao lần thôi lỗi hẹn
Giọt lệ trào ra nuốt ngược vô

Con tàu chở gió xa bờ cát
Thổi giọt trời mưa ướt bóng người
Chèo chưa qua hết thời của biển
Đã nghe hốc mắt ứa ngậm ngùi

Con tàu chở sóng trôi trên sóng
Hoàng hôn chở chút nắng chiều hanh
Khát nước biết ai còn hồn nước
Hớp một ngụm thôi thác cũng đành

Đời buồn như miếng quê trong miệng
Ngậm đã nhiều năm chẳng lạt mùi
Vết máu ai trây ngoài hải đảo
Mặn mòi se giọt rát vành môi

Đời buồn như tiếng quê trên ngực
Kêu hoài cũng nát cả ruột gan
Nước mắt dẫu rơi thành giông bão
Rồi cũng hiền như đất dịu dàng

Tôi treo quê quít ngang cành trúc
Năm nào cũng quệt chút nước sơn
Mùi quê lại mới như cơm mới
Ngạt ngào vị mật búp sen hương

Thời gian lầm lũi trôi trên sóng
Con tàu vẫn chở nước non đi
Có người lượm được quê ngoài phố
Mảnh lòng hết đất lại xanh rì