Bốn Mươi Năm đợi
Trên biển mặt trời chết chiều nay
mai từ biển mặt trời sống lại
bốn mươi năm em ở nơi này
nh́n mặt trời chết đi sống lại
mỗi một năm thay đổi thịt da
em theo thời gian về phía trước
bỏ lại sau lưng những ngôi nhà
ghép từng mảnh những điều mơ ước
khu vườn mới t́m viên sỏi cũ
nhặt giữa xanh rêu tiếng thở dài
em hỏi bàn tay c̣n vết xước
bốn mươi năm da đóng vảy chưa
người về quê trách sông bội bạc
thiếu nữ trôi theo đám lục b́nh
tắp ở khúc nào không ai biết
hỏi bờ, bờ giấu mặt lặng thinh
bốn mươi năm người thân xót lại
mỗi năm nằm xuống một đôi người
như bàn tay mất dần từng ngón
c̣n ngón nào che mặt hổ ngươi
bao lần vừa đi vừa ngoảnh lại
bàn chân phía trước vẫn bước đều
em đi hoài không biết đi đâu
những con đường mưa như mắt đỏ
những hàng thông lá như lệ xanh
trái tim em mỗi ngày vẫn đập
có lúc bi ai lúc nồng nàn
thành phố đă một phần da thịt
như con ḅ trên đồng cỏ mới
em nằm nhai lại nắm rơm khô
nắm rơm giấu bốn mươi năm cũ
vừa nhai vừa khóc nhớ quê xưa
như những người du mục tha phương
t́m nơi khuất gió gửi bàn chân
những ngón chân một thời rất lạnh
t́nh ai đă mở một góc chăn
bốn mươi năm em đợi tiếng chuông
ở một ngôi chùa nào xa lắm
ở một giáo đường không h́nh bóng
tiếng chuông khua thức những cơn mê
bốn mươi năm em chờ tiếng gọi
như sóng ngàn đêm gọi thuyền về
cả thuyền cả sóng tan như bọt
băi nằm thấm măi nỗi đau tê
bốn mươi năm trên miền đất này
đời luôn đẩy em về phía trước
nắng bao dung và gió nhân từ
sợi tóc xanh một ngày bỗng trắng
bốn mươi năm trên miền đất này
mặt trời chết không ai đau đớn
trên những cánh đồng vẫn nở hoa
đón sáng mai mặt trời sống lại
bốn mươi năm ngày em bỏ đi
mặt trời cũng chết chiều hôm đó
những vốc lệ trời như máu nhỏ
những tiếng cười nhuộm đỏ vết thương
bốn mươi năm em đứng nơi này
chờ mặt trời trên quê sống lại
em sẽ về đánh luống yêu thương
trồng xuống những trái tim nhân ái
Trần Mộng Tú
Viết cho tháng 4/2015