Tho-Xoi-tmt

 

Quả là dù mắt có vết nhăn nhưng con tim không có vết, nên nhà thơ ở độ tuổi nào cũng có thể rung động dễ dàng. Chị Trần Mộng Tú vẫn rất lăng mạn qua những vần thơ trữ t́nh ngọt ngào h́nh tượng. Nghe nắm xôi th́ Bờm cười, nhưng Trần Mộng Tú th́ nhả ra thơ! Và thơ của chị luôn luôn nồng nàn con người mà hành trang cuộc đời chỉ chứa toàn t́nh yêu nói theo nghĩa rộng…

 

Trân trọng giới thiệu cùng độc giả.

 

 

 

 Thơ Trần Mộng Tú

                                 

                            HẠT THÓC GẦY

 

Em là nắm xôi nhỏ

anh điểm tâm mỗi ngày

những hạt gạo thơm dẻo

nằm gọn ḷng bàn tay

 

Nhớ xưa gầy như thóc

theo anh ra cánh đồng

anh rắc em thành mạ

có ước mơ ǵ không

 

Hồn nhiên trong mưa nắng

mạ em trổ đ̣ng đ̣ng

em thành cây lúa nếp

chờ anh ôm vào ḷng

 

                     Mặt trăng và mặt trời

gió qua mang mưa tới

em co hai vai nhận

giọt lệ giữa tiếng cười

 

                    Em thành những hạt nếp

trong suốt và tinh khôi

 

Anh gieo thóc rồi quên

quay lưng đi biền biệt

thợ khác gặt lúa về

anh nào hay nào biết

 

Mỗi buổi sáng điểm tâm

cúi nh́n nắm xôi nhỏ

có nao ḷng không anh

hạt thóc gầy ngày đó.

 

tmt

10/20/2010

 

 

 

 

Trần Mộng Tú

 

                             DỊU DÀNG

                                             Gửi CM

 

 Em nghĩ đến anh

 bằng tất cả sự dịu dàng

 của một trái tim không có tuổi

 trái tim em

 như chiếc diều mỏng

 chao nghiêng bao lần gió nổi

 vẫn dịu dàng căng

 

 Em có vết nhăn trên đuôi mắt

 em có vết nhăn trên lưng bàn tay

 nhưng trái tim em

 không một vết nhăn

           vẫn như chiếc diều nhỏ

 bay cao

 bay cao

 trên bầu trời lộng gió

 

 trái tim em

           như cây đào cỗi ngoài sân

 tháng ba vẫn dịu dàng nở những đóa thanh xuân

 vỏ cây sần sùi  không có tuổi

 

 Em nghĩ đến anh

 bằng tất cả sự dịu dàng của một v́ sao

 anh là v́ sao hôm

 em là v́ sao  mai

 đám mây trắng lang thang không có tuổi

 vẫn

 dịu dàng trôi giữa hai ta.

 

 tmt  2/2010

 

 

 

                Trần Mộng Tú

 

                                  PHÀ ĐI

 

Phà đi trong buổi trưa đầy gió

chở cả ḷng em có nặng không

tóc gió rối bời tay che vụng   

tuổi hao dần trong vạt áo bay 

 

   phà đi ghé lại bao nhiêu đảo

cát đá nh́n theo gót chân em

đă có khi nào em quay lại

cho chân nghe đá tỏ t́nh riêng

 

sông nước chở đầy phà mây trắng

chở hoài mây trắng có c̣n nguyên

tháng, năm lơ đăng rơi xuống nước

tay buồn không vớt được tuổi lên

 

thôi nhé anh đừng chờ em nữa

phà em sang một chuyến này thôi

bao nhiêu mây trắng bờ bên đó

em gom sang hết ở bên này

 

ngày mai anh có t́m ra bến

chẳng c̣n mây trắng chở qua sông

em theo chim biển sang đảo khác

băi cát bờ lau đă ngàn trùng.

 

tmt

Đảo Orcas-Washington

5/2010