Trần Mộng Tú
Nắng
Nắng nơi đây từ tháng sáu kéo sang
tháng tám vẫn chưa tan
mặt đất cong ḿnh không làm sao duỗi thẳng ra
được
ḍng sông cau mặt v́ con nước không trôi
tiếng cỏ khô giẫm dưới bàn chân nghe như
tiếng ho bật ra từ cổ họng của
người đàn ông luống tuổi
mưa không về qua đây mái ngói khan tiếng gọi
thỏ sóc ngồi nh́n nhau chẳng con nào muốn trả
lời
cái máng thức ăn của chim cạn bàn tay ai quên tiếp
nên chim cũng không về
những bông hồng chưa kịp nở búp đă khô
như đầu cây bút ch́ vẽ những vệt xám trong
vườn
mấy con nai bỏ rừng đi lang thang kiếm
nước uống chúng băng ngang con đường vào
xóm quên cả nghiêng đầu ngơ ngác dáng xưa
nắng như những nắm sỏi lăn trên vai rơi
vào lồng ngực trái tim rạn như thủy tinh
ai vừa nướng xong miếng chiều chín rụm trên
những mảnh than hồng.
Ở quê nhà nắng c̣n hung hăn hơn nữa
nắng làm khô t́nh người nên chẳng ai c̣n yêu nhau
cả thành phố đều giấu nụ cười
dưới khẩu trang
nắng làm gẫy cả những cây cầu vạm vỡ
vai cầu rơi như những cánh tay thơng xuống không
buồn nắm
nắng chạy ra biển làm bể toang những thân tàu
ngư nhân bập bềnh trôi theo cá không người
vớt
nắng phơi khô những em bé ngoài băi rác chẳng phân
biệt được đâu là rác đâu là em
nắng đến nỗi những người con gái
chạy sang nước ngoài với rất ít quần áo trên
thân thể
nắng làm những giọt mồ hôi trên mặt trên cổ
người dân đôi khi có màu đỏ nên hay nhầm
với máu
nắng làm trôi hết son phấn trên khuôn mặt của
những nghệ sĩ đang diễn tuồng trên sân
khấu lộ thiên
người ta hốt hoảng bảo nhau cả trái
đất đang bị hâm nóng
cây xanh hàng loạt tàn héo mặt trăng rồi cũng
sẽ thay màu
em không biết chạy về hướng nào với trái tim
đông lạnh.
(tmt, Tháng 8, ngày 5/2015)