THẾ NÀO EM CŨNG KHÓC
Em vẫn tưởng tượng ra
ở một thành phố xa xăm
trong một địa chỉ em nhớ từng con số
có anh đang sống
anh đang thở
và anh đang nghĩ đến em
Em vẫn tưởng tượng ra
khi anh đi dạo trong làng
vào những đêm trăng sáng
anh dừng lại
chạm tay vào một bông hoa đang ngủ
anh nghĩ đến em
và trên những ngón tay anh
bỗng thơm mùi hương cũ
Em vẫn tưởng tượng ra
mỗi buổi sáng mờ sương
khi anh chạy bộ qua công viên
anh dừng lại
ném viên sỏi nhỏ xuống hồ
nhìn những vòng nước loang xa, loang xa
anh nhớ đến em
và những lần hò hẹn
Em vẫn tưởng tượng ra
trong một cao ốc
nơi anh làm việc
trên mặt bàn ngổn ngang sách giấy
giữa trò chơi chữ nghĩa hàng ngày
anh sẽ nhặt ra
một chữ T nhỏ xíu
và cất vào bên trái, phía tim
Em vẫn tưởng tượng ra
ở một con đường nào đó
khi anh dừng xe
phân vân giữa đèn đỏ, đèn vàng
anh gọi tên em, rất khẽ
với một thoáng mơ màng
Em vẫn tưởng tượng ra
khi chúng mình gặp lại nhau
anh không gọi tên em
em không gọi tên anh
chúng mình sẽ đứng lặng nhìn nhau
và thế nào em cũng khóc
6/96