TN- Trần Mộng Tú

 

                            

Tm h́nh góc nhà

 

 

Tấm h́nh treo ở góc nhà, nếu bước từ ngoài vào pḥng khách th́ không thấy  được.

 

Tôi cầm ly bia chủ nhà mời đi từ bàn ăn ra sofa ngồi, vô t́nh ngước nh́n góc tường ở đầu ghế, mắt đập ngay vào tấm h́nh.

 

Một tấm h́nh không lớn lắm, chỉ bằng khổ của một tấm bưu thiếp, lộng trong một cái khung đơn sơ, chẳng có ǵ đặc biệt, nhưng không hiểu tại sao khi thấy nó, tôi phải đứng lên, bước ra khỏi ghế, tới gần để nh́n cho rơ hơn người trong h́nh.

 

Đó là một phụ nữ khoảng gần bốn mươi (có thể là lớn hơn) tóc cắt ngắn, kiểu con trai, áo trắng sát nách, khuôn mặt góc cạnh, đứng nghiêng, một tay chống vào cầm như đang nghĩ một điều ǵ nghiêm túc lắm. Thân h́nh thẳng thắn của cô song song với góc cạnh của bức tường bên trái, xa xa phía bên phải có một lối vào không rơ lắm và cái bóng của một người đàn ông cũng mờ mờ nhân ảnh. Chính sự  mơ hồ của cái bóng đàn ông này, làm nổi bật cái vẻ tự tin cứng cỏi của nét mặt người phụ nữ trong h́nh.

 

Hai con mắt như đang đăm đăm nh́n một cái ǵ rất rơ rệt mà lại như nh́n vào một khoảng không. Khuôn mặt thoáng một vẻ hoang mang nhưng cái bàn tay chống vào cầm để nâng khuôn mặt lên th́ lại rất vững chăi, tự chủ.

 

Người trong h́nh là phụ nữ, nhưng lại không mang cái vẻ mềm mại của một phụ nữ, nó ẩn giấu trong đó một tâm hồn rất cứng cỏi.

 

Tấm h́nh trong góc nhà như bật ra khỏi tường, ngồi vào ghế bên cạnh tôi.

 

 

-         Chị ăn no chưa, em có tàu hũ nước đường tráng miệng nữa, vải và chôm chôm cũng ngọt lắm!

 

-         Cái h́nh ai chụp cho em mà đẹp quá!

 

 

Câu trả lời của tôi chẳng dính dáng ǵ tới các món tráng miệng. Cô cười, thay cho trả lời, nh́n lên tấm h́nh như nh́n một người khác.

 

Người phụ nữ này lạ lắm, cô nói năng nhỏ nhẹ, hồn hậu, nhưng cô lại hành xử nam tính rất mạnh trong đời sống. Cô luôn thích những cái mới lạ và cô có một việc làm đủ lợi tức để phục vụ những nhu cầu của ḿnh. Thay đổi đồ đạc trong nhà bất cứ lúc nào cô thích, cô luôn lái xe hơi đẹp. Chưa có hiệu xe hơi nào mà cô không thử qua, cô tiêu tiền dễ dàng như cô kiếm tiền. Tính khí đàn ông trong cô rất mạnh, nên cô né đám đông đàn ông. Họ không thể nào hiểu được cô, cô không thể nào yêu được họ.

 

Cô có hạnh phúc không? Tôi nghĩ là có, cô có nhiều bạn gái, cô yêu bạn gái nhỏ bé, dịu dàng cho cô được ṿng tay che chở. Cô yêu nét đẹp của phái nữ, họ làm cô rung động từng tế bào trong người.

 

Ở ngoài kia, người ta đang vỗ tay hoan hô một đạo luật nâng cao quyền tự do kết hôn cho người đồng phái tính.

 

Có cần thiết không nhỉ? Tại sao phải kư vào tờ giấy mới chứng minh ḷng chung thủy, trong khi người ta có thể xé tờ giấy đó rất dễ dàng. (Những người khác phái tính biết điều này rơ hơn ai hết.)

 

Cô mỉm cười, việc ǵ phải đ̣i hỏi những cái luật linh tinh đó, chỉ làm cuộc đời thêm rắc rối. Bao nhiêu năm nay, những cặp yêu nhau đồng tính đâu có cần đến sự chấp thuận của ai. Họ yêu là họ yêu, thế thôi. Thiên hạ phản đối cứ phản đối. Những người đồng tính như cô rất tự lập trong đời sống vật chất. Họ chỉ cần nương dựa vào nhau cái t́nh cảm mà người đời thường dị ứng.

 

Chao ơi, dị ứng th́ làm sao mà tránh hết được! Có đứa bé vừa sanh ra đă dị ứng với sữa ḅ, phải uống sữa dê. Có đứa trẻ lên ba mới khám phá ra dị ứng với đậu phọng, với mật ong với trứng gà. Có người lớn tuổi mới biết ḿnh dị ứng với phấn hoa với bột ḿ. Mỗi khi ăn uống phải thận trọng hỏi từng món, mỗi khi đi tới đâu phải tránh cây cỏ, lá hoa.

 

Và con người đôi khi dị ứng với người khác phái của ḿnh, thử đủ mọi cách cũng không chấp nhận được nhau. Thật là tội nhiệp cho cả hai!

 

Nh́n bức ảnh trên tường, nh́n cô đi qua đi lại cầm lon bia mời các bạn, tôi nhớ đến bản tin của trang mạng “CÔNG GIÁO. Info” tường thuật lại lời của vị lănh đạo Thiên Chúa Giáo-Vatican, cách đây hai năm (2013):

 

 Một ngày sau khi Đức Thánh Cha Phanxicô trở về Rôma từ Đại hội Giới Trẻ Thế Giới tại Rio de Janeiro, một sự kiện mà hàng triệu thanh niên tụ tập trên băi biển Copacabana để tham dự Thánh Lễ và cầu nguyện, tin tức hàng đầu từ các hăng tin thế tục trên thế giới đăng ảnh của Đức Thánh Cha Phanxicô bên cạnh tiêu đề:

"Tôi là ai mà dám phê phán người đồng tính?"

 

Câu nói như một danh ngôn thay cho bài diễn văn dài mấy chục ngàn chữ.

 

Tôi đứng lên, lại gần tấm h́nh treo trong góc tường lần nữa, ngắm nghía. H́nh đẹp quá! Bức h́nh như muốn nói: Bạn không cần là tôi hay giống tôi nhưng xin đừng phán xét và chống đối tôi.

 

Liệu tôi có cần phân biệt phái tính của người trong h́nh không?

 

Chắc là không.

 

Trần Mộng Tú

 Tháng 7/ 9/2015