Thơ- Trần Mộng Tú
Sáng nay tôi thức dậy, trông ra ngoài cửa sổ, bâng khuâng nhớ lại câu hỏi của một bạn thân, người Mỹ, viết trong tấm thiệp mừng sinh nhật ḿnh mấy hôm trước:
“So, where did all the time go?”
Tôi hoang mang nhắc lại:
Thế th́, những thời gian đó trôi về đâu nhỉ?
Thời gian trôi về đâu?
Bẩy mươi năm ṛng ră
như con nước lững lờ
thời gian những năm đó
trôi về đâu anh ơi!
Ra đời trong chiến tranh
Em nhặt được những ǵ
trong khu vườn tuổi nhỏ
thủa lên sáu lên năm
cùng quê hương cháy đỏ
Lớn lên cùng chiến tranh
em ôm được vào ḷng
bao nhiêu sáng b́nh minh
bao nhiêu chiều mây xám
ở tuổi thanh xuân ḿnh
Rồi cũng từ chiến tranh
em ngơ ngác trôi đi
như lục b́nh ră đám
em giạt vào sông người
hân hoan trong nước mắt
Nương thân trên quê người
Em sống đời từng quăng
vừa đi vừa ngoái nh́n
vừa rắc những vụn bánh
thay cho dấu chân ḿnh
em không quay lại được
vụn bánh không c̣n vết
những con chim thời gian
rủ nhau xuống ăn hết
em vốc thời gian trôi
như đưa tay vốc cát
cát rơi qua kẽ tay
gió thổi mười phương lạc
em như hạt cát nhỏ
theo sóng vào muôn nơi
thời gian về đâu nhỉ
em trôi, em trôi… trôi
tmt
12/29/2013