TN-Trần Mộng Tú

TN-Trần Mộng Tú

 

                                                 T̀NH YÊU KHÔNG MẦU

 

 Laura là cô bạn da trắng cùng trường, vừa là người chung pḥng vừa là người yêu của

tôi. Cô học năm thứ ba Y Khoa, tôi học cao học về  Nhân Chủng Học. Một hôm cô đem về buồng trọ của chúng tôi một con ếch nhỏ, cô nói:

 

-         Em cứu nó, nó đang ở trong cái chậu chờ tụi em phanh thây.

 

Tôi cúi nh́n con ếch đen thui, ḿnh nhỏ bằng cái đầu đũa và dài bằng một lóng tay út đang bơi bơi trong cái bịch ni lông trên tay cô, hỏi:

 

-         Con này là con ếch đây à?

 

Trong đầu tôi, con ếch ở quê nhà là cái con xanh mướt mầu lá cây ở ao hồ, nhẩy từ lá sen này, sang lá sen kia, hay cái con vàng hườm bắt ở ruộng, có cái bụng tṛn như quả chanh, hai cái đùi nổi từng múi thịt, người ta bán hàng xâu ở chợ, đang đợi làm món ếch chiên bơ. Bé choắt thế này th́ là nhái chứ ếch nỗi ǵ?

 

Laura đang lấy cái lọ thủy tinh thả con vật bé tí, đen bóng ấy vào, cô cong môi lên một chút, nói:

-         Anh chẳng biết ǵ cả, đây là ếch Phi Châu “African Frog”.

 

Từ đó trong căn pḥng trọ sinh viên chật hẹp ngổn ngang những sách vở, quần áo, máy vi tính, phấn son, thuốc ngừa thai, bao cao su, ḿ gói, súp hộp, có thêm một kẻ trú ngụ mới: chàng “Hoàng tử Phi Châu”, cái tên tôi đặt cho con ếch của nàng.

 

Laura bây giờ ngoài thời gian ở trường, bận học, bận thi, nàng chú tâm vào con ếch đen thui đó đến quên cả đi chơi với bạn gái, và quên bẵng cả tôi. Nàng quên mất thói quen mỗi khi ra khỏi nhà trước tôi, hôn tôi một cái, v́ nàng c̣n bận cho ếch ăn và nói chuyện đôi câu, dặn ḍ như nói với người bằng xương bằng thịt:

 

-         Ở nhà đừng buồn nhé, tôi học xong sẽ về ngay, nhớ ăn cho mau lớn nhé.

 

 Khi về đến nhà cũng vậy, việc đầu tiên là nàng hỏi chàng hoàng tử, nàng cầm cái lọ thủy tinh dơ cao lên ngang mặt, hỏi bằng giọng nũng nịu, như trước đây nàng thường hỏi tôi:

 

-         Có nhớ Laura không? Có đói không?

Rồi nàng âu yếm hôn hoàng tử qua cái vách thủy tinh của chai, với đôi mắt nàng lim dim, ngực phập phồng làm cho tôi ngứa mắt. Tôi dọa:

 

     -   Coi chừng em hôn như thế, con ếch biến thành hoàng tử da đen nhẩy ra th́ em lại phải chạy thật nhanh đấy.

Nàng bỏ cái chai xuống, quắc mắt nh́n tôi:

 

-         Tại sao em phải chạy, nếu là ông hoàng bước ra từ cái chai này, em sẽ ôm lấy ngay, dù bắt cứ mầu da ǵ.

 

Câu nói của nàng làm tôi nhớ lại, một đêm chúng tôi yêu nhau giữa đống sách vở vứt lung tung trên sàn, ánh trăng từ ngoài cửa sổ hắt vào, chiếu lên da thịt chúng tôi, một màu hoàng kim óng ánh rất ngoạn mục, Laura nói:

 

-         Anh thấy không, mẹ thiên nhiên chiều đăi loài người, khi người ta yêu nhau, dưới ánh trăng, đâu c̣n phân biệt mầu da, chủng tộc nữa. Mầu da nào cũng thành vàng ṛng hết.

Tôi cười, nói:

-         Anh chỉ đồng ư với em về da trắng và da vàng thôi. V́ ánh trăng chiếu lên da đen làm sao em nh́n thành màu hoàng kim được.

 

Laura đẩy tôi ra khỏi nàng, ngồi lên căi.

 

-         Như vậy là anh không hiểu ǵ về t́nh yêu, t́nh dục cả. Anh tưởng khi hai người lên đến tột đỉnh cảm giác người ta c̣n nh́n ra mầu da à?

 

Tôi lúng túng:

-         Nhưng mầu đen…nó đậm sắc quá….. làm sao nh́n ra mầu vàng của ánh trăng được.

 

Laura giận tôi đến cả tuần lễ, cho tôi là người ḱ thị (và chỉ ḱ thị da đen thôi, v́ tôi yêu mầu da trắng của nàng)

 

 

Bây giờ, tôi vừa có ác cảm vừa lo sợ chàng hoàng tử ếch da đen đó, lấy hết t́nh cảm của nàng đang cho tôi, tôi chỉ mong con ếch đó càng chết sớm càng tốt. Tôi xúi nàng.

 

    -    Em nên mua một con cá đá thả vào cho nó có bạn, con cá đá lại có mầu sắc, làm đẹp thêm, chứ con ếch này đen thui trông khó chịu quá.

 

    -   Anh đừng có ḱ thị mầu da. Đen cũng đẹp theo đen.

 

Tuy nói thế nhưng hôm sau nàng đi học về, mang theo một con cá đá thả vào chai. Con cá đá có cái đuôi như một giải cờ ngũ sắc, uốn lượn rất ngoạn mục. Tôi cười trong bụng, đắc ư v́ nàng đă mắc bẫy của tôi. Con cá đá này sẽ ăn hoàng tử ếch của nàng.

Quả nhiên chỉ ba hôm sau, trong khi tôi c̣n đang đánh răng, sửa soạn đến trường, tôi nghe tiếng Laura kêu thất thanh:

 

- B́nh, B́nh, con cá đá ăn hết mấy ngón chân con ếch rồi.

 

Tôi giả bộ hốt hoảng chạy ra, thấy nàng đang dùng cái môi múc canh, múc con cá đá ra, múc được nó xong, nàng chạy ngay vào buồng tắm, húc cả vào tôi, nàng vứt con cá vào bồn cầu, giật nước. Nàng làm tất cả động tác đó không đầy hai phút, tôi không chặn lại kịp, đành nh́n vị cứu tinh của tôi biến mất trong ṿng nước xoáy.

 

Laura vứt con cá xong, ra ngồi trước cái chai khóc. Hoàng tử của nàng hai bàn chân trước mất hết ngón. Con ếch bé quá, chân nó có bao nhiêu ngón khó mà nh́n thấy, v́ ngón chân nó bé cả hơn cái đầu tăm, nhưng khi nó bị rỉa cụt hết ngón th́ nh́n thấy ngay hai bàn chân bằng phẳng. Hai bàn chân sau, ngón to hơn một chút nên con cá đá chưa rỉa.

 

Tôi dỗ dành nàng, hứa sẽ mua cho nàng một con ếch khác, to hơn, đẹp hơn, có đầy đủ ngón chân, và có mầu xanh như lá cây. Nàng nh́n tôi với cặp mắt oán hận, như biết rơ tôi chính là kẻ chủ mưu cho vụ giết từ từ con ếch của nàng. Nàng không nói một câu nào.

 Tối hôm đó nàng đóng chặt cửa buồng ngủ, tôi phải nằm ngủ trên sô pha. Sáng hôm sau, nàng vẫn không thèm nói một câu, thu xếp quần áo, sách vở, mang theo cái chai có hoàng tử của nàng chất lên xe. Tôi lẽo đẽo theo sau, xin lỗi, năn nỉ măi nàng vẫn không thèm hé miệng nói một câu, tôi tự ái, nói với theo tiếng máy xe nổ:

 

          -  Đi luôn nghe.

 

Laura đi luôn thật, nàng không đến trường luôn ba ngày, tôi hỏi cô bạn Betty đồng lớp, thân nhất của nàng, cô ấy cho biết, Laura tạm thời đang ở nhà Betty, Laura nhờ Betty mang bài về hộ v́ cô đang phải đi kiếm chỗ ở. Betty nh́n tôi cười cười, nói tiếp:

 

 -  Quên nàng đi, nàng có bồ mới rồi.

 

Tôi nhún vai, bỏ đi, không hỏi tiếp nữa. Quên th́ quên, cóc cần, vừa mới bỏ đi ba ngày đă có bồ mới rồi, để xem bồ mới có ngon không? Tôi nói một ḿnh.

 

Laura đi học lại tuần sau, trông cô tươi tỉnh đẹp hẳn lên, chẳng có vẻ ǵ là thất t́nh cả, trong khi tôi, chắc ai nh́n cũng thấy: “thất t́nh ra mặt”. Cô gặp tôi ở hành lang đi xuống pḥng ăn, vẫy tay chào, như chào tất cả những người bạn đi qua mặt cô. Tôi muốn giữ cô lại, nhưng cô đi ngay, chẳng có vẻ ǵ đă từng là bồ tôi cả.

 

Buổi chiều tôi chạy ngay sang học khu của cô, mong một cơ hội chót nói lời xin lỗi. Tôi bỗng ngây người ra, khi nh́n thấy cô đang khoác tay rất thân mật với một thanh niên cao lớn, đi ra băi đậu xe, họ vừa đi vừa hôn nhau. Đó là anh chàng có nước da đen bóng. Tôi chạy theo gần sát hai người, khi anh ta mở cửa xe cho cô, tôi thấy bàn tay anh không có ngón. Chiếc xe rồ đi, để lại một đám khói phà vào mặt tôi.

 

 Ôi, muộn mất rồi! Cô đă có cơ hội hôn con ếch Phi Châu đó, không qua lớp thủy tinh của cái chai!

 

Trần Mộng Tú

 11/2010