VỐC THANH XUÂN
Em cúi xuống mùa xuân tìm lộc
vườn đang thay áo lá trở mình
trên ngón tay gầy viên sỏi mới
nghe hương đất cũ giữa bình minh
Nghe chim đang tìm về thành phố
nghe gió bước trên những mái nhà
cả một khoảng không xuân đến đậu
đất trời cùng rắc trận mưa hoa
Buổi sáng mùa xuân em lên núi
ngỡ mình như núi mãi không già
em dựa lưng đơn vào vách đá
mới hay đời mỏi tự bao giờ
Xuân khẽ buông mình trôi theo nước
cọng thời gian trên cánh chim qua
em soi bóng xuống hồ trong vắt
mặt nước cau hay nếp trên da
Vốc nắm thanh xuân còn sót lại
vừa đi vừa rắc ở quanh mình
bước chậm, lưng quay về phố chợ
không nghe tiếng vọng giữa bình minh.
Trần Mộng Tú
Xuân Tân Mão