ChuyenKeDuoiNgonDenDuong-TranhHa-3

 

 

Phần 7. Đêm đó, tôi bị hăm hiếp

 

27. Phủ Li cách thành phố Đài Trung một tiếng xe bus, thị trấn nhỏ, những rặng phong mùa thu lá đổi màu dần dà. Ở đây người đi lại thong dong hơn, xe cộ ít ồn ào. Bên ngoài viện dưỡng lăo, những con đường hiền lành đón tôi. Ngoái lại thấy sau lưng đầy lá cây xôn xao.

Tôi kéo túi đồ vào quán Việt Nam trước cổng trạm xe bus Hohsin. Những người ngồi trong quán quay cả ra nh́n. Có một đôi vợ chồng ngồi ăn với đứa con, một đám đang ngồi bôi kem dưỡng da tán chuyện cũng ngừng cả lại. Tôi kéo ghế ngồi, gọi một bát phở.

Chừng mười phút, bát phở nổi lềnh bềnh những cành rau húng chó đă được bưng ra, con nghêu há miệng toang hoác giữa bát, trắng hếu. Thoáng chốc, đám húng chó teo đen lại do hơi nước nóng, nh́n đă thấy đăng đắng.

Có lẽ giờ này Nhan Bách Bân sắp tan sở. Anh sẽ vào viện thăm mẹ trước khi đi đón con, đi chợ, về lụi hụi nấu ăn. Nghĩ đến người đàn ông ấy, tôi trào nước mắt.

Chắc chắn bát phở giữa đất Đài Loan khó ăn không phải v́ nhiều lá húng, loại hôi hôi dùng để kẹp với thịt chó, ở quê mẹ tôi xưa.

Ăn xong tôi hỏi chị chủ quán, chỗ chị có cần người làm công không?

 

---o0o---

 

28. Ai cần người làm công có tŕnh độ đại học? Họ chỉ cần sức người.

Ngay cả mang về làm vợ đi chăng nữa. Họ chỉ cần đàn bà.

Tôi là đàn bà đây, tôi có sức khoẻ, tôi cần một chỗ làm việc, trước khi cần một chỗ ngả lưng, chưa dám nghĩ tới chỗ đứng chân. Trong xă hội, chấp nhận ḿnh là ai, thật khó.

Đến tối, sau khi được chị em trong quán gọi điện hỏi giúp, giới thiệu vài nơi, cuối cùng tôi chấp nhận về quán Lâm Viên. Chủ quán nói chỗ rộng, tối có thể lên tầng hai ngủ. Ăn đồ tại quán luôn. Lương tháng mười lăm ngh́n.

Mười lăm ngh́n tệ tức là chưa bằng một nửa tiền của cô dâu Việt, tay cầm túi rác phân loại, buổi chiều gọi một cú điện thoại, rồi hẹn cô Ô sin mới, nói, sáng mai mang quần áo vẫy taxi tới địa chỉ này, tao giúp mày trốn chủ.

Tôi không buôn người, tôi chỉ buôn chính ḿnh. Tôi chỉ bán ḿnh cho sự lương thiện. Nếu đi làm nơi khác, lương cao hơn nhưng tiền thuê nhà, ăn ba bữa cũng hết nhiều. Tính đi tính lại, tôi chấp nhận kéo đồ về Lâm Viên. Ông chủ họ Trương, bốn mươi tư tuổi, bằng tuổi chồng tôi. Chồng cũ, giờ chỉ là người bảo lănh trên giấy cư trú của tôi ở đảo này mà thôi, c̣n lại ông đă hoàn toàn tiêu tan trong đời tôi.

Tôi xếp đồ lên tầng hai, pḥng nhỏ bên cạnh kho chất những bao những tải hàng ǵ đó. Ngồi xếp những vật dụng ít ỏi vào tủ gỗ, sạc điện chiếc điện thoại mà pin đă cạn tới vạch cuối cùng. Tôi cầm trên tay tấm ảnh chụp kỷ niệm ngày tốt nghiệp đại học, tôi và bạn bè trong mũ áo cử nhân cười vui sướng với cuộc đời mới phía trước.

Đêm đầu tiên nhớ Nhan kinh khủng. Cả thị trấn hàng vạn máy lạnh chạy rù ŕ.

 

---o0o---

 

29. Khoảng mười một giờ đêm, vừa thoáng chợp mắt, tôi đă bị đè chặt xuống giường bởi sức nặng cả thân h́nh cao lớn của ông chủ. Bóp cánh tay tôi đau điếng, người chủ mới hung bạo giật áo ngủ tôi xuống tuột khỏi vai, chà miết lên ngực tôi bằng tay, bằng mặt, bằng răng, bằng những móng sắc như rạch da thịt khiến tôi thét lên.

Hốt hoảng kinh hăi, tôi cố gắng bật dậy che ngực nhưng không thể cử động nổi. Cả thân thể bị đè xuống giường, cảm nhận được cả lớp vải đệm thô dưới lưng cũng đồng loă. Nó siết lấy tôi, giữ thân thể tôi lại, từng sợi vải lạnh lùng miết lên phần lưng trần.

Ông chủ bịt miệng, rồi bóp mồm tôi, nhét vào miệng tôi một nụ hôn sục sạo thèm khát. Đôi môi dầy hôi mùi trầu làm tôi đơ dại v́ ghê tởm, như bị một cú giáng ngất đi, nhưng tâm trí vẫn nhận ra, cái hôn này nhục nhă gấp trăm lần bàn tay sờ soạng bẩn thỉu kia.

Không khách khí, bàn tay kéo lệch mảnh vải nhỏ giữa đôi chân tôi, lùa hai ngón tay vào chà xát. Rồi thọc mạnh vào chiếm đoạt. Nó biết nó cần ǵ.

Cảm giác tan vỡ, bất lực, nhục nhă tràn ngập đầu óc, tôi thổn thức xuôi tay, để mặc cho người đàn ông t́m kiếm trên thân thể tôi những ǵ ông ta muốn.

Lúc đó hai ngón tay mới rời cơ thể tôi, trượt xuống đùi, miết lên da thịt trơn tru, thèm khát bấu lấy và hả hê. Đôi tay bấu lấy đùi tôi đau điếng, nhưng tôi không c̣n cảm giác nữa.

Kể cả những cú thúc mạnh mẽ sau đó đưa người đàn ông tới đỉnh điểm. Đổ tràn lan lên người tôi thứ nước tanh tưởi. Cả thứ đó cũng hả hê sau cơn chiếm đoạt. Lẩm bẩm cái ǵ đó trong hơi thở ph́ pḥ, ông ta trần truồng đi lên lầu.

Mười hai giờ. Cái điện thoại no pin sáng lên báo hiệu. Tôi co người quay sang cầm cái miếng kim loại nhỏ nhấp nháy tín hiệu, nh́n nó cḥng chọc, không hiểu đây là cái ǵ. Nó dùng để làm ǵ, nó đang sáng lên v́ cái ǵ.

Váy ngủ vẫn c̣n nguyên trên người tôi, quần lót vẫn ở nguyên trên người tôi. Cho dù nghèo túng hay buồn bă, tôi luôn ở trong những bộ đồ lót đẹp đẽ, đắt tiền. Đó là sự chăm sóc duy nhất mà tôi chiều chuộng bản thân tôi, nâng niu cơ thể tôi, nâng niu sự tự tin.

Giờ nó c̣n nguyên, trên cơ thể tôi, nhưng nó c̣n ư nghĩa nào nữa?

 

---o0o---

 

30. Những đêm sau, tôi không co người khép chân nữa. Tôi nằm ngửa, giang rộng chân sau cơn đau, sau những cú thúc như tàn phá tôi, như muốn giết tôi bằng sự va chạm dữ dội của thân xác. Hoặc đôi khi ông ta lật sấp tôi, níu lấy tôi như điên dại trong cơn khoái cảm giống đực. Những ngón tay chăm chỉ t́m kiếm, những cơn đẩy dữ dội bằng nửa thân thể, như thể những cơn khoái cảm khẳng định ông ta là ai.

Nhưng ông ta ngày càng hậm hực. Vào đêm thứ tư, ông ta siết lấy tôi bằng cả hai cánh tay cứng như thép và rít lên: “Mày rên đi, mày rên lên đi. Tại sao mày không rên rỉ?”

Tại sao sống như thế này mà không rên lên?

Ông lôi tôi xuống đất, dựa vào tường và bắt đầu lặp lại hành tŕnh khoái lạc, miệng không quên lẩm bẩm: “Mày rên đi, mày kêu lên đi!”

Ông ta không bao giờ lột quần áo tôi. Ông ta bất chấp những dây rợ ràng buộc, những sự che đậy của vải vóc, cười nhạo chúng, và xuyên thẳng vào tôi không nể nang.

Đêm thứ năm, tôi nằm trên giường trần truồng, đợi sẵn cơn đau.

Nhưng ông ta không xuống lầu.

Mười hai giờ đêm, cái điện thoại no pin lại sáng lên.

Tôi lẳng lặng mặc lại những đồ lót đẹp đẽ, áo ngủ mềm mượt lụa.

Hàng vạn cái máy lạnh chạy khắp đêm thị trấn, rù ŕ.

 

---o0o---

 

31. Tôi cầm chiếc máy điện thoại trong tay, nghĩ hoài không ra một ai có thể gọi. Tôi gọi cho ai đây? Cho chồng, cho Nhan, cho Vân hay cho mẹ?

Những cô dâu ở Đài Loan ai cũng biết số điện thoại cầu cứu 119, nhưng thực mấy ai đă bấm hai phím ấy? Đường dây nóng nào hoà giải được số phận? Tổ chức nào của Đài Loan đẩy được sự nhơ nhớp này khỏi đời tôi?

Gọi cho Dương?

Ông lái taxi tốt bụng và thấu hiểu ấy liệu c̣n nhớ tôi là ai? Tôi bặm môi bấm hú hoạ, giọng nói vang lên trong đêm, tỉnh táo, như thể đang chờ tôi sẵn: Xiao Yu cô đang ở đâu?

Dương lái xe trong đêm với tốc độ 130 km/giờ đến Phủ Li. Tôi cuống cuồng vơ áo quần vật dụng nhét vào túi xách, rón rén đẩy cửa sắt bỏ chạy ra khỏi nhà trong đêm. Cảm ơn những công ty nội thất Đài Loan thiết kế những cánh cửa chống trộm dày đặc khoá nhưng chủ nhà lại dễ dàng mở được bằng tay không, bằng những núm quay từ bên trong.

Đêm đó tôi đă để quên một thứ, là tấm ảnh hạnh phúc rạng ngời ngày lễ tốt nghiệp đại học, chụp cùng bạn bè trong sân trường Đại học Khoa học Xă hội Nhân văn tại Sài G̣n, trên mặt tủ nhỏ góc pḥng. Chạy trốn, tôi phải chạy trốn.

Những bước chạy ngày càng chậm lại, đau khủng khiếp, mấy ngày gần như nằm trên giường, lết từ giường ra pḥng tắm, giờ bỗng dưng cơ thể tôi rệu ră, như sắp sụp xuống. Tôi lê bước rồi sụp xuống, trước cửa quán ăn Việt Nam trước ga, chỗ tôi đă dừng chân lúc mới tới đây, và ăn một bát phở đắng.

Bánh xe chiếc taxi phanh sát trước mặt tôi, Dương mở cửa xuống xe, quành về phía tôi đỡ dậy, hỏi:

- Cô sao vậy?

Lúc đó, nước mắt đau đớn nóng bỏng bật ra khỏi tôi như một ḍng thác nhỏ.

 

---o0o---

 

32. Ngày hôm sau, Dương Lư Huy chở tôi đi khám, tôi bước đi rất khó khăn, người đau ê ẩm, như muốn sụp xuống. Tôi giấu Dương Lư Huy, không kể chút ǵ về địa ngục tôi vừa thoát ra, nhưng chắc ông ta cũng đoán biết phần nào. Ông không ṭ ṃ hỏi làm sao mới một thời gian ngắn tôi đă trở nên cùng kiệt như thế, ông chỉ chở tôi đi khám và đứng đợi ở cửa, nh́n tôi.

Bác sĩ nói tôi bị trật khớp xương hông, phải nghỉ ngơi nhiều.

Bác sĩ nói với Dương Lư Huy, làm chồng th́ phải biết nâng niu vợ, làm t́nh hùng hục tới mức cô ta trật xương hông, ảnh hưởng sức khoẻ và cả tâm lư cô ấy nữa. Rồi bác sĩ c̣n trách móc một tràng tiếng Đài rất nhanh, làm Dương đỏ mặt sượng trân, d́u tôi ra xe.

Trên đường chạy đi nhà thuốc, Dương Lư Huy im lặng. Tôi ngượng muốn độn thổ, ê chề, bị bóc trần ra bi kịch trong số phận ḿnh, thứ mà tôi đă định sẽ giấu măi măi, sống để dạ chết mang theo.

Dương Lư Huy đưa tôi về căn nhà mới mua bằng tiền vay ngân hàng của hai bố con, con trai Dương đi mẫu giáo chưa về, Dương lúi húi nấu ḿ cho tôi ăn. Tắm xong, Dương ẵm tôi từ buồng tắm vào pḥng ngủ.

Tôi nhắm mắt lại, nhưng Dương Lư Huy chỉ ẵm tôi nằm nghỉ, rồi ra ngoài đóng cửa. Ông đi kiếm tiền.

Buổi chiều, Đài Trung lại ŕ rào, nhưng ngọn lá phong không chạm tới được cửa sổ ngoài kia. Nhưng tôi nghe thấy tiếng gió, tiếng xe ŕ rào chạy qua, chợt nhận ra, từ ngày đến Đài Loan, tôi chưa bao giờ nghe thấy tiếng c̣i xe ô tô hay xe máy, xe cứ tuần tự chạy, người ngăn nắp.

Thế là tiếng c̣i xe trở thành băn khoăn của tôi khi nằm cả buổi chiều, nh́n ra ngoài kia, thời gian trôi bâng quơ.

Tầng sáu. Dương Lư Huy đă giải thích, ông chỉ mua hay thuê nhà từ tầng 6 trở xuống, đó là độ cao ṿi nước cứu hoả vươn được tới, hoặc nếu muốn thoát thân, độ cao đó đủ an toàn để nhảy xuống đệm cao su cứu sinh.

Người đàn ông tế nhị và chu toàn như thế, tại sao lại có số phận chẳng ra ǵ? Kể từ khi đời ông gắn với hai chữ Việt Nam?

 

---o0o---

 

33. Con trai Dương đă bốn tuổi rưỡi, tên là Dương Lư Thích, hai năm không thấy mặt mẹ. Nó mập mạp chắc khoẻ, hứa hẹn lớn lên sẽ cao to như cha. Nước da ngăm đen và đôi mắt hai mí là của mẹ Việt Nam, trông quen mắt hơn bọn trẻ con Đài da trắng mắt híp tôi thường thấy ngồi xe đi xem kịch ở trung tâm thành phố.

Thích nghĩa là Thích Đức, tên đẹp hơn cha.

Nó không thắc mắc ǵ về sự xuất hiện của tôi từ đêm qua. Ư tứ, tối đó tôi sang pḥng ngủ cùng Thích trên tấm đệm rộng răi trải trên nền nhà. Thích trằn trọc rất lâu, miệng lẩm bẩm bài hát học ở nhà trẻ, những câu tự tṛ chuyện không đầu không đuôi, hỏi tôi những câu ngô nghê chẳng ăn nhập. Nó rủ tôi cuối tuần đi ăn lẩu hải sản, bố Huy hứa cuối tuần đi ăn lẩu, có ngao và bạch tuộc.

Thích mân mê say sưa góc chéo gối, một cách cuống quưt và thích thú. Khi ch́m vào giấc ngủ, hai ngón tay nó cứ xoa nắn mẩu vải bốn góc gối, ngủ rồi ngón tay c̣n vần ṿ khe khẽ. Khi hiểu ra, tôi trào nước mắt.

Tôi phát hiện ra bốn góc vỏ gối bé xíu và tṛn trịa làm thằng bé con lai có cảm giác như chạm vào đầu tí mẹ. Không c̣n cái ǵ giống hơn và gần gũi hơn. Bốn góc gối mang cho nó cảm giác an toàn, bản năng, làm thoả cơn thèm khát của một đứa trẻ con c̣n mẹ nhưng đă mồ côi từ lâu.

Tôi khóc trong bóng đêm v́ những cơn đau trong tim êm đềm, v́ số phận đặt tôi trước những con người khác biệt, bị cuộc sống đầu độc, dày ṿ mà không nhận ra. V́ những ngón tay mân mê ngây thơ của đứa trẻ gợi lên cơn đau của một người mẹ.

Không chịu nổi sự ám ảnh, tôi gượng dậy lần đi sang pḥng Dương Lư Huy. Cửa các pḥng vẫn mở hé, tôi rón rén nằm xuống bên người đàn ông, vô cùng sợ hăi ông sẽ hiểu lầm tôi. Chúng tôi cùng thao thức trong đêm, mỗi người theo đuổi một ư nghĩ khác nhau.

Giữa người đàn ông Đài Loan và người đàn bà Việt cũng có một thứ gọi là t́nh bạn.

 

Phần 8: Nợ trầu cau    

 

34. Trên đường đi, Dương Lư Huy thường dừng ở tiệm bán trầu cau ở ngă tư đường Trung Sơn mua hai trăm tệ tiền trầu, và thêm một lon cà phê sữa đá cho tôi. Ông nói, ông nghiện trầu cau khác nào tôi nghiện cà phê, ngày nào cũng phải có, thiếu là không được.

Tôi nói, cà phê là bạn của tôi suốt bốn năm đại học tại Việt Nam. Ông bảo, giá như tôi có một người vợ được học hành tử tế như cô, chắc đời tôi hạnh phúc hơn.

Tôi bảo, hạnh phúc hơn là sao?

Ông bảo, tôi quen vợ tôi khi đi chơi gái tại Campuchia. Khi đó mới hai mươi mấy tuổi, mấy anh em trong đội xe rủ nhau mua tour sang Campuchia du lịch. Khi vào quán Karaoke, họ chơi bời thả cửa, họ bảo tôi chọn cô gái nào. Tôi thấy một cô trẻ nhất, da đen nhưng mặt trắng bóc một lớp phấn dày, trông vừa quê mùa vừa tội nghiệp. Tôi chỉ cô ấy. Tôi không làm ǵ cô ấy, chỉ ngồi nói chuyện với nhau bập bẹ bằng cử chỉ và vài từ tiếng Anh. Tôi thấy cô ấy tội nghiệp nên bỏ tiền ra chuộc cô ấy về làm vợ. Tôi không cần gái trinh, v́ tôi cũng không phải đàn ông đồng trinh nữa. Tôi cần vợ, tôi nghĩ cô ấy từ lầm than sẽ trân trọng tôi.

Nhưng vợ tôi bị mẹ bán sang Campuchia lấy tiền chơi bạc, nên vợ tôi vốn đă có máu bài bạc của gia đ́nh, nên làm tôi tán gia bại sản. Tôi cứ tưởng tấm ḷng thành của tôi thay đổi được tính nết người ta.

Tôi nói, bằng cấp không quyết định hạnh phúc. Tôi thấy đời tôi đau khổ chỉ bởi cầm tấm bằng đại học trong tay, nên đặt ḿnh ở vị trí cao trong đời, không chấp nhận thoả hiệp với số phận.

Dương nói, không, tôi thấy cô hạnh phúc, ít nhất, cô mong muốn làm chủ đời cô, cô không chịu lệ thuộc ai, cô hiểu giá trị của cô, v́ thế cô hiểu được giá trị của người khác.

Tôi mỉm cười, ông quá khen tôi. Chẳng qua là bởi bản thân ông cũng là một người tử tế.

Dương nói, tôi không tử tế đâu. Đêm qua, tôi rất muốn được ôm lấy cô, chỉ ôm thôi cũng được, nhưng tôi không dám.

Tôi im lặng, không biết nói ǵ. Tôi nào biết nói ǵ.

Dương nói, tôi muốn ôm lấy cô, tôi cần hơi ấm chứ, tôi rất cần có bầu bạn, nhưng tôi sợ mất cô, sợ cô sẽ bỏ đi. Sợ cô không c̣n coi tôi là bạn. V́ tôi biết cô rất tự trọng.

Tôi đánh trống lảng, hỏi:

- Ông nghiện trầu cau từ bao giờ? Tôi ở Đài Loan hai năm, tôi cứ tưởng trầu là một dấu xăm phân loại thứ bậc trong xă hội Đài Loan. Ăn trầu là được quyền tàn nhẫn, như chồng tôi.

Nói đến đây, tôi tự dưng sực nhớ đến chồng tôi, người tôi tưởng đă tiêu tan trong thế giới của tôi.

Dương trả lời:

- Chạy xe chuyên nghiệp như tôi thường chỉ có trầu cau làm bạn, trầu cau làm tinh thần tỉnh táo. Thỉnh thoảng ghé mua trầu, tán phét với mấy em xinh tươi bán trầu cũng vui! Dừng xe ở chỗ đèn đỏ, nhổ cốt trầu xuống đường, thấy cuộc đời lái xe rong ruổi cũng không tệ!

Tôi kể trầu cau ở Việt Nam là tượng trưng cho t́nh nghĩa vợ chồng gắn bó vĩnh cửu, son sắt. Với người Việt Nam, trầu cau là thứ thiêng liêng, là một lễ vật của tâm hồn, nó thiêng liêng như nhẫn đính hôn. V́ thế, khi tới Đài Loan, nh́n thấy những cô gái hở hang bán trầu cau, những người Việt Nam chúng tôi thường cảm thấy sốc.

Dương nói:

- Vậy ư? Nhưng hở hang cũng không phải là cái ác, cái xấu. Họ đẹp đó chứ, cô ghen à?

         Xe đă tới đầm Nhật Nguyệt, tôi kịp trả lời:

- Tôi không ghen, nhưng tôi được giáo dục để quan niệm rằng hở hang là không đẹp.

- Quan niệm có thể thay đổi theo đời sống. Nếu cô không thay đổi, cô sẽ như một câu thành ngữ của Đài Loan, đang cố chui vào sừng trâu. Càng chui sẽ càng thấy chật hẹp. Cho nên hăy nh́n cởi mở!

Đấy là chuyến đi chơi cuối cùng của tôi với Dương. Chia tay Dương, tôi trở thành chính cái người mà tôi cho là hở hang, ngồi bên đường bán trầu cau, trong những ngôi nhà kính trong suốt, tóc nhuộm vàng, giày cao gót, áo lót khêu gợi.

Hôm đó, tôi quên chưa nói với Dương rằng, trầu cau là duyên nợ. Là duyên th́ nên c̣n là nợ th́ phải trả.

Nhưng Dương chưa bao giờ mua trầu quán tôi.

 

---o0o---

 

35. Một cô dâu bạn giới thiệu cho tôi một chỗ bán trầu cau trả lương rất cao, khoảng hai mươi lăm ngàn Đài tệ một tháng, lại bao ăn ở. Tôi xếp dọn đồ đạc vào túi xách, chào từ biệt hai bố con nhà Dương ra đi. Dương đưa tôi ra tận ga Đài Trung, mua vé tàu cho tôi, và mua thêm một lon cà phê sữa đá. Ông nói, bao giờ quay lại đây, hăy đến thăm ông. Hoặc gọi điện th́ ông sẽ ra tận cửa ga đón tôi.

Tôi bảo không cần phải thế đâu. Thời gian qua, ông đă giúp tôi bao nhiêu việc.

Dương nói, cô nên giữ ǵn sức khoẻ, không phải chỉ để cho cô mà c̣n phải cho đứa con cô đang ở Việt Nam. Nhớ để dành tiền, gửi vào ngân hàng chứ đừng mang khư khư theo người như thế.

Dương luôn cằn nhằn là tại sao người Việt Nam các cô mang nhiều tiền mặt trong người đến thế. Dương chu đáo quá làm tôi cứ thẫn thờ.

Trên chuyến tàu rời Đài Trung, giữa buổi trưa nắng đẹp, cây bên đường ŕ rào, những phong cảnh nối tiếp nhau như đang chạy ngược, tôi cầm lon cà phê ướp lạnh cho tới khi nó ấm lên trong đôi bàn tay.

 

---o0o---

 

36. Ông chủ mới hơn tôi một giáp, cũng mới chỉ ba lăm ba sáu tuổi. Trời chớm đông, những cơn gió lạnh vùng San Đầu làm những quán hàng dọc đường có một vẻ âm u buồn rầu, mặc kệ những ngọn đèn nê ông trên các biển quảng cáo ra sức nhấp nháy. Cửa hàng của ông nằm ở góc phố, gần chợ đêm, tầng một vừa bán trầu cau thuốc lá vừa đặt mấy chiếc máy đồ chơi gắp thú nhồi bông, nhạc réo binh bong suốt ngày đêm.

Ông chủ mới to béo bệ vệ, họ Trương, tên là Văn Huy. Ông đă li dị vợ từ lâu, hiện ở một ḿnh trong cửa hàng. Tầng hai là pḥng ngủ đặt một chiếc tivi lớn. Tầng ba chất đủ thứ linh tinh vụn vặt, hàng hoá, đồ cũ. Cửa sổ ngách trông sang khu chợ đêm mỗi tối người đi chơi đông kín, sau này khung cửa là người bạn thân thiết nhất của tôi những lúc cô đơn.

Công việc bán trầu cau khá đơn giản, quả cau nhỏ như nụ hoa hồng, được gọt sơ rồi bao quanh bằng lá trầu xanh. Trầu cau được gói vào túi ni lông nhỏ có khoá kéo miệng, đặt gọn trong một chiếc cốc uống nước bằng giấy bé xíu. Người ăn trầu sẽ nhổ nước miếng vào chiếc cốc giẩy, vừa tiện vừa vệ sinh. Chiếc cốc giấy vừa vặn với khung đặt cốc nước trên đầu xe ô tô.

Nhưng khách của ông chủ Trương không chỉ mua trầu. Những cậu bé mê chơi điện tử, tóc xanh đỏ dẫn nhau vào chớp nhoáng, chúng không biết ăn trầu mà chỉ cầm đồ, vay tiền, đánh nhau, giành giật mối làm ăn ǵ đó. Tôi không quan tâm.

Việc của tôi chỉ là ngồi trông quầy, bán hàng xong, tôi đi chợ nấu cơm cho cả hai, nhưng thường th́ chúng tôi đều ăn cơm ngoài hàng. Tôi gọi cơm hộp về ăn, vừa ăn vừa trông hàng. Ngồi làm xong hàng, không có việc ǵ, tôi săm soi đôi bàn tay. Đôi bàn tay tôi đă có màu hồng hào như đôi má tôi, sau bao nhiêu sóng gió hăi hùng. Tôi xinh đẹp dần lên, tôi dành thời gian rảnh để sơn những chiếc móng tay tôi theo màu tôi yêu. Chợ đêm bán rất nhiều móng tay giả, những màu nước, những lọ bóng móng, dưỡng móng tay, những mẫu móng kiều diễm. Tôi phát hiện ra tôi làm móng rất khéo, những chiếc móng tay đẹp nổi bật làm tôi tự tin và tự hào về chính bản thân ḿnh.

Có ai nói, móng tay là thứ cá nhân nhất trong những thứ cá nhân. Ai săm xoi móng tay là kẻ đang trong tâm trạng ích kỷ nhất. Có sao, cuộc sống bây giờ tôi chỉ c̣n sống v́ tôi.

Thật may, ông chủ tốt bụng, sạch sẽ và dễ tính, chỗ ở yên ổn, lương cao, tôi dự định sẽ ở đây lâu dài. Tôi không c̣n biết lâu dài là bao lâu, tôi chỉ biết tôi muốn như thế này măi măi.

Một ngày, Trương Văn Huy ngỏ lời muốn tôi làm t́nh nhân của anh ta.

 

---o0o---

 

37. Hôm đó là ngày cuối năm, lại là một cuối năm, tôi luôn ngơ ngẩn nghĩ tới quê nhà, những buổi chiều cuối năm ở Sài G̣n, hoa mai rực lên trên dọc đường Lê Lợi, tôi thích đi qua Lê Lợi, qua công trường Mê Linh, bến Bạch Đằng, sang quận Tư, ṿng về quận Một. Tôi thích đi chợ Tết cùng mẹ tôi, mua rượu cho ba tôi, mua nhang thắp lên bàn thờ cho anh trai tôi. Anh trai tôi đă chết trong một tai nạn thảm khốc ngày tôi c̣n nhỏ, kư ức về anh chỉ là một ông anh áo trắng măi măi ở tuổi quàng khăn đỏ, nhưng mỗi lần nhớ về anh, tôi lại luôn thấy tôi nhỏ dại, ngồi sau chiếc xe đạp cũ anh chở tôi đến trường, vượt qua ngă tư c̣i xe máy ồn ào. H́nh ảnh cuối cùng là một hôm, chiếc xe đạp của hai anh em nát bét ở ngă tư. Ba tôi mang những mảnh xe nát vụn về, vừa đi vừa khóc ngất. Năm ấy nhà tôi không có Tết.

Nên v́ sao tôi thèm có anh trai. Cảm giác ban đầu của tôi về Trương Văn Huy gần như thế, có vẻ như Trương giống một người anh, chứ không phải chủ nhà, không phải ông chủ của tôi cũng không phải là người bạn.

V́ thế, khi Trương đề nghị tôi làm bạn gái, tôi hơi đắn đo. Tôi hỏi, vợ con anh đâu?

Trương chỉ sang quán bán nước giải khát đối diện bên kia đường. Tôi giật ḿnh trợn tṛn mắt hỏi, trời ơi có thật không?

Trương nói, chia tay rồi là hết. Vợ cũ của tôi và đứa con tôi mở quán nước bên kia đường, tôi ở bên này bán trầu cau, chẳng ai chiếm khách hàng của ai, cũng không liên quan ǵ tới nhau nữa, việc ai người nấy làm.

Tôi nói, sao tôi không hề nhận ra. Nhưng liệu họ có đánh ghen không?

Anh ta nói, nếu có, th́ họ đă gây sự ngay từ khi cô mới tới đây. Vậy mà suốt hai tháng qua, cô thấy chưa, với họ tôi và ngôi nhà này như thể không c̣n tồn tại. Vậy cô c̣n lo sợ ǵ? Hay cô sợ rằng tôi không nghiêm túc?

Tôi nói, nhưng khi đề nghị tôi làm người yêu của anh, anh lại nói nghiêm túc quá, làm cho tôi nghi ngờ đây không phải là thật.

Trương Văn Huy mỉm cười, nói, tôi thích cô từ lâu.

Từ cảm giác người anh sang cảm giác người t́nh cũng không xa lắm. Tôi thích Văn Huy v́ anh sạch sẽ, ṣng phẳng rơ ràng và không ki bo, không khó tính, không xét nét cũng không can thiệp quá nhiều vào đời tôi.

Có lần tôi kể với Văn Huy về chồng tôi, về chuyện tôi đă từng bị cưỡng bức. Nhưng tôi không kể về Nhan, về Dương Lư Huy, h́nh như những ǵ êm ái nó nằm co trong góc tim tôi, tôi muốn giữ riêng cho ḿnh.

Văn Huy không b́nh phẩm ǵ về quá khứ của tôi. Chắc anh cũng có những quá khứ cần người khác tha thứ.

Chúng tôi cứ thế bán trầu cau và sống với nhau, không cần t́nh yêu thắm thiết, mà chỉ cần mối liên hệ b́nh dị cùng dựa vào nhau sống qua tháng năm. Chúng tôi chắc vừa có duyên vừa có nợ, như cau với trầu, dù muốn dù không cũng sẽ đi cùng nhau, bị số phận đặt cạnh nhau trên đường đời.

Cho đến lần đầu tiên Trương Lư Huy tát tôi, anh đấm đạp lên người tôi, chém nát đồ đạc của tôi và rút dao ra chém. Khi đó tôi mới tỉnh giấc mộng.

 

---o0o---

 

38. Có lẽ đúng như Thán nói ngày xưa, đường phu thê của tôi có nghiệp căn quá nặng, cho nên người đàn ông nào tới với tôi cũng sẽ mang tai hoạ tới?

Trương Văn Huy yêu tôi, hoặc anh nghĩ rằng yêu tức là sở hữu. Tôi đă sở hữu về anh, tức là anh không cần trả lương cho tôi nữa, nhưng lại mặc nhiên đ̣i tôi chăm sóc. Tôi bỗng nhiên trở thành một bà nội trợ, Osin không lương, phải bỏ tiền ra đi chợ, cằn nhằn lúc anh say, phục vụ đám đàn em của anh mỗi khi chúng tới nhà ăn uống, và mở cửa chờ chồng mỗi khi anh đi tới khuya không về.

Nhà cạnh chợ đêm, nên đông đúc tới khuya. Nhiều khi tôi đóng cửa tiệm sớm, đứng trên cửa ngách trông xuống chợ đêm huyên náo. Cách một lớp cửa kính, thế giới càng có vẻ xa cách tôi. Tôi đứng ngó xuống đường, chờ chiếc xe máy tay ga cũ kỹ vè vè qua đường tạt vào đỗ trước cửa. Anh thường về từ phía trung tâm thành phố.

Một đêm, khi tôi xuống, anh đă chui ngay vào buồng tắm, quần áo vứt ở cửa dính máu, tôi hoảng hốt đập cửa buồng tắm gọi anh.

Hoá ra đó là máu của người khác. Anh không nói của ai, nhưng anh bảo, anh đi đ̣i nợ thuê, hôm nay chủ nợ rắn mặt quá.

Trời ơi, tiền của anh đưa tôi th́ ra đều là những đồng tiền bạo lực, nợ nần, đen tối nặng nề.

Tôi lên gác, lôi những chi phiếu và thẻ ngân hàng, các sổ tài khoản xuống, vứt ở sa lông tầng hai. Tôi nói, anh Trương, em không thể giữ tiền cho anh được nữa.

Tôi thu dọn quần áo ra đi. Trương Văn Huy bắt kịp tôi ở đầu cầu thang, anh ta lẳng va li quần áo của tôi xuống chân cầu thang, túm tóc tôi đánh túi bụi. Tôi kêu thét lên, vừa chống đỡ vừa né, chạy vào pḥng ngủ. Tôi vớ lấy chiếc lọ hoa sứ cao cổ ở góc pḥng để tự vệ.

Trương nhào tới giật lấy lọ hoa, đập vào tường vỡ tan, tát tôi ngă sấp xuống giường. Tôi cuống cuồng chồm dậy chạy xuống nhà kêu cứu.

Ở bậc thang cuối cùng, Trương bắt được tôi, xô tôi ngă vào chiếc tủ kính đựng trầu cau. Tất cả hàng hoá đổ xuống, trầu cau lăn lóc, những hộp thuốc lá dở vung văi, tôi ôm mặt ngất đi giữa đám lá trầu không và cau non dập nát.

 

---o0o---

 

39. Tôi tỉnh dậy khi Trương kéo tóc tôi lôi vào buồng tắm, đổ một chậu nước lên mặt. Quần áo tôi rách bươm, áo rách toạc từ lưng xuống tận nửa người, mặt mũi húp híp. Tôi khóc và nói, em xin anh, anh để cho em đi.

Đôi mắt Văn Huy vằn lên, anh nói, anh không để em đi đâu hết, em muốn đi th́ em sẽ chết luôn ở đây!

Huy ra xe, mở cốp xe lôi con dao dài, con dao vẫn c̣n dính máu. Chắc chắn đây là máu của người đă dính lên áo quần anh ta lúc năy. Trời ơi, sao tôi lại kết thúc cuộc đời ở đây trong tay một kẻ điên loạn như thế này?

Tôi khóc oà lên đau đớn:

- Hôm nay anh muốn giết thêm một người nữa hay sao?

- Ngọc, em mà đi th́ anh cũng chết luôn ở đây. Chẳng thà anh giết em trước!

Nói đoạn, Huy xông ra băm chặt nát bét va li quần áo của tôi. Rồi quay lại nh́n tôi, lăm lăm con dao trong tay, hỏi:

- Em thật sự không c̣n yêu anh nữa chứ ǵ?

Tôi làm sao có thể nói không với con dao, tôi khóc ngất, quỳ xuống lạy Huy.

- Hăy để cho em sống, em c̣n phải nuôi con trai em, nó c̣n nhỏ quá!

- Nó không phải con tôi!

- Thế th́ hăy để cho em mặc áo vào, em không thể chết mà cởi trần!

Tôi lết đến chỗ va li đồ đạc của tôi, lần trong đống rách nát ra một mảnh vải c̣n tương đối lành, tôi vừa mặc vừa khóc. Con ơi, mẹ đă đặt tên con là B́nh Minh, để con không vương vấn ǵ với đời mẹ. Chao ôi con có biết mẹ đau đớn không v́ mẹ sẽ không được nh́n thấy con lớn, sẽ không được ở bên con nữa.

Tôi không thiết kêu than nữa, tôi gục xuống chân anh, nhắm nghiền mắt lại khi anh vung dao lên.

Máu văng đầy mặt tôi.

 

Phần 9: Trên đất Việt Nam

 

40. Trương Văn Huy đă cầm dao chém sâu vào cánh tay của chính anh.

Tôi hốt hoảng vơ giẻ rách trên sàn chận lên vết thương máu đầm đ́a của anh, thét lên:

- Anh làm cái ǵ đấy? Anh điên à?

Trương trái lại, giàn dụa nước mắt nh́n tôi nói:

- Anh yêu em! Chém em th́ thà anh chém chính anh c̣n hơn!

Sau buổi tối đầy máu và nước mắt ấy, cuộc sống của tôi thay đổi hẳn.

Tôi không biết phải làm ǵ nữa. Ra đi th́ không cầm ḷng, ở lại th́ quá khổ sở. Bất kỳ một chuyện ǵ không vừa ư, Trương đều lôi tôi ra đánh đập. Khách mua trầu đều là nam giới, trao đổi với khách vài câu anh cũng tát tôi tối tăm mặt mũi. Nhưng ngay sau đó, anh lại quỳ xuống khóc lóc van xin tôi đừng bỏ đi. Anh mang những chi phiếu rất nhiều tiền về đưa tôi cất giữ, như để tôi thấy anh rất tin cậy tôi. Anh đưa tôi đi mua quần áo đắt tiền, tôi lại có thêm những bộ đồ lót đẹp và những màu sơn móng tay đẹp nhất. Thế nhưng mỗi khi tôi hễ mở miệng nhắc tới gia đ́nh ở Việt Nam, anh lại quát lên rằng họ chẳng liên hệ ǵ tới anh, đừng làm phiền anh như thế. Và anh nhắc đi nhắc lại, anh không thể chia sẻ tôi cho ai thêm lần nào nữa.

Tôi đă bỏ trốn nhiều lần, trên chiếc xe máy cũ kỹ của nhà. Tôi muốn bỏ đi thật xa.

Có lần tôi ra đi tay không, không mang theo ǵ. Có lần tôi mang theo ít quần áo pḥng thân. Cũng có lần tôi chạy xe ra ga, vứt xe tại cổng ga rồi lên tàu, với một chiếc vé vừa mua vội trên máy bán vé tự động, mua chiếc vé của chuyến tàu chạy sớm nhất mà không nh́n xem nơi đến là đâu.

Tôi đă chín lần bị Trương bắt lại nhà. Tôi hiểu ra sức mạnh của xă hội đen Đài Loan, như một tấm lưới khổng lồ. Có lần đàn em của Trương t́m ra tôi, có lần đích thân Trương đến dụ tôi về. Cũng có lần nhớ quá, qua ngày thứ ba, tôi chủ động gọi điện về cho Trương Văn Huy, và anh hứa hẹn sẽ trân trọng tôi, tôi lại tự thu xếp quay về.

Tôi thấy ḿnh như con kiến trong bài ca dao ngày xưa mẹ tôi hát cho tôi nghe, con kiến mà leo cành đa, leo phải cành cụt leo ra leo vào. Bài đồng dao ấy là bà ngoại dạy mẹ.

Bỗng nhiên tôi nghĩ tới mẹ. Tôi muốn về Việt Nam.

Lần thứ mười chạy trốn, Trương không t́m ra tôi nữa, v́ tôi đă bay về Việt Nam.

 

---o0o---

 

41. Con trai tôi đang mọc răng sữa, nó rúc vào mẹ trong cơn sốt nhưng hoàn toàn không có phản xạ đ̣i bú, có lẽ bởi nó chưa từng được bú mẹ. Ba tôi mừng nhưng không nói ǵ, đi ra đi vào quanh quẩn, bảo tôi có thích ăn ǵ không th́ bảo mẹ đi chợ.

Những giây phút được ôm con vào ḷng, ngắm nó ngủ, vui sướng biết bao.

Tiệm sinh tố của Ngà giờ trở thành quán cà phê Trung Nguyên, bàn ghế thay đổi, có mấy nhân viên phục vụ trẻ măng. Tôi đứng với nó ở cổng bịn rịn, chồng sắp cưới của nó trẻ hơn nó hai tuổi, nhưng rất ra dáng đàn ông. Cũng là dân công tŕnh, ăn to nói lớn, nhưng chiều vợ hết mực. Nó kêu tôi vào ngồi trong quán, tôi nói, chịu, tao không uống nổi thứ nước cà phê đặc sệt mùi hoá chất của cái hăng cà phê này. Ngà dỗi, bảo, tự tay tao pha mà mày chê hả? Hay bây giờ chỉ thèm cà phê Đài Loan, chỉ những cái ǵ của Đài Loan th́ mày mới thấy ngon? Chồng Việt mà mày c̣n chê nữa là!

Ngắm tôi buồn rầu, Ngà nhận xét:

- Mày không chỉ gầy đi, mày c̣n già đi nhiều lắm, gái một con mà như nạ ḍng trông sầu đời lắm!

Tôi bảo:

- Thằng bồ tao giá mà nh́n thấy tao đứng nói chuyện với mày, nó sẽ cầm dao rượt tao chạy trối chết.

Ngà trợn mắt không tin vào tai ḿnh. Tôi nói:

- Thật đó, nó sẽ nghĩ tao có thể bị đàn bà con gái dụ dỗ trở thành đồng tính, hoặc nếu quen biết có chỗ dựa th́ sẽ bỏ nó mà đi. Nhiều hôm nó đuổi đánh, tao phải chạy đi trốn hết cả đêm, sáng sau mới dám về.

Ngà văng tục, nó bảo, đù má, mày không bỏ nó đi mà tại sao lại cứ bắt bồ với nó làm ǵ rồi về kể khổ, mà nếu thế th́ sao mày về đây được?

Tôi nói:

- Chuyện dài lắm. Tao đă trốn nhiều lần rồi đấy chứ!

Ngà nói:

- Mày về đây phụ tao bán cà phê, đă nhiều đứa lấy chồng Đài Loan quay về Việt Nam rồi, mày về đây mà nuôi lấy con, tao thấy ba má mày mỗi lần đẩy thằng cu ra đây chơi thường thở dài, lau nước mắt.

Có khách gọi ǵ đó, Ngà chạy vào quán rồi lại hối hả chạy ra, bảo tôi:

- Ở đây, thôi đừng đi nữa, chờ tao tí nhá!

- Thôi, tao về đây!

Tôi chạy xe bâng khuâng qua quận Một, qua cổng giảng đường Đinh Tiên Hoàng, mùa tốt nghiệp, sinh viên tấp nập qua, chờ nhau túm tụm tṛ chuyện trong sân trường. Tôi ngần ngừ đứng bên này đường. Mới chỉ hơn hai năm, đời tôi đă ra thế này. C̣n phải sống bao nhiêu năm nữa mới được b́nh yên?

Tôi quay xe về nhà, tôi thương con tôi quặn thắt. Cuộc sống yên b́nh là do ḿnh chọn. Tôi hoàn toàn có thể lựa chọn một cuộc sống khác, thế mà tại sao cứ đi về phía sóng gió?

Tôi mới hai mươi tư tuổi, một chồng, một đứa con, ngủ với bốn người đàn ông, là cô dâu Việt vừa bị bỏ rơi vừa đang chạy trốn.

 

---o0o---

42. Tôi vô cùng giàu có, tôi đang có trong tay hơn một tỷ đồng. Một số tiền nằm mơ cũng không thể có. Số tiền này đang nằm trong nhà băng ở Đài Loan.

Tôi không biết có thể rút số tiền này qua chi nhánh ngân hàng Đài Loan tại Việt Nam hay không, dù sao tài khoản cũng mang tên tôi. Tôi đang giữ toàn bộ giấy tờ hợp pháp, sổ gửi tiền, thẻ rút tiền, hộ chiếu và thẻ cư trú của tôi cũng vẫn c̣n thời hạn.

Nhưng trong số đó, chỉ có vài vạn tệ là của tôi, c̣n lại tất cả đều là từ số chi phiếu mà Trương đưa cho tôi. Trong đó là tiền dính máu, tiền cờ bạc, tiền đ̣i nợ thuê, tiền bán ma tuư, tiền cầm đồ lăi suất cao, tiền phi pháp. Tôi không có ư định dùng tiền bẩn của anh ta. Chắc chắn Trương cần tôi hơn số tiền này, nhưng tôi cũng thế, tôi cần chính bản thân ḿnh hơn số tiền này. Tôi nghĩ sẽ kiếm cách trả lại anh ta.

Thế nhưng đă hơn một tháng trôi qua, tôi hoàn toàn không hề có tin tức ǵ của Trương. Tôi gọi điện sang Hoa Liên hỏi người chị họ đang ở đây, xem Trương có gọi điện không. Trước đây có một lần tôi trốn tới nhà chị ở Hoa Liên, Trương đă lần được theo t́m tôi. Chị nói, Trương không hề gọi điện t́m tôi như mọi lần.

Tôi gọi điện tới quán ăn Việt Nam ở ga Đào Viên, Trương biết chỗ này có người quen của tôi, Trương đă đảo qua đây nhiều lần mỗi khi tôi bỏ trốn. Các chị cho biết, không thấy bóng dáng của Trương hay đàn em.

Tôi hoang mang. Tôi không dám làm ǵ đống tiền đồ sộ này, nhưng tôi không lẽ đă tiêu tan trong đời anh ta như thế? Hay đă có việc ǵ xảy ra, anh đă thật sự cầm dao tự sát như từng doạ?

Một tuần lễ sau, tôi rốt cuộc quyết định gọi điện cho Trương Văn Huy. Huy khóc trong đầu dây nói, hăy quay trở lại đây, anh rất yêu em, anh không biết v́ sao nhưng anh không thể thiếu em được, em tin hay không th́ tuỳ.

Tôi nén ḷng, nói với đầu dây xa xôi kia:

- Tôi sẽ trả lại tiền cho anh, trả tất cả, anh hăy buông tha cho tôi.

- Tôi chỉ cần em, tôi không cần tiền!

- Tôi cần nuôi con, con tôi cần tôi. Tôi không sang Đài Loan nữa!

- Anh nhớ em lắm, anh đang rất đau đớn, hôm em bỏ trốn, v́ vội đi t́m em, anh đă ngă từ đầu cầu thang xuống đất, hiện anh đang bó bột nằm bất động trong bệnh viện.

Th́ ra đó là lư do Trương đă không đi lùng sục tôi. Tôi không biết có nên tin hay không.

Một ngày sau, tôi đăng kư vé máy bay sang Đài Loan. Tôi chỉ định sang để xem thực hư và rút tiền chuyển sang tài khoản của Trương trả cho anh thôi. Rồi đường ai nấy đi, tôi sẽ về Việt Nam nuôi con.

Nào ngờ tôi ra đi tới tận ngày hôm nay chưa một lần quay lại Sài G̣n.

Tấm vé khứ hồi quay về thành phố Hồ Chí Minh ấy, tôi vẫn giữ trong tập giấy tờ cá nhân của tôi, một lần vô t́nh giở nó ra, tôi đă thổn thức khóc. Dường như có một điều ǵ đó nếu đă đổ vỡ trong đời rồi th́ khó mà hàn gắn lại được nữa. Cho dù thời gian, dù tôi cố gắng, dù tôi thiện lương, những người đến trong đời đều khiến tôi đau đớn.

 

 

Phần 10: Cô điếm

 

 

43. Tôi tự nguyện quay lại sống bên Trương Văn Huy, chăm sóc khi anh ta bị bó bột, dọn dẹp lại cửa tiệm. Một tay tôi lại cáng đáng hết. Khách đến thưa dần, cửa tiệm kinh doanh khó khăn, chúng tôi quyết định sang nhượng lại cửa tiệm để chuyển tới một phố xa trung tâm hơn.

Một ngày bật ti vi lên, tôi thấp thoáng thấy Vân trong đám cô dâu và lao động vui cười được đi nghe hát trong ngày nghỉ. Sao tính nó vẫn ham vui như vậy được, mặc những điều không vừa ư trong đời? Tôi t́m số điện thoại của Vân, đầu dây kia tút dài, không nghe máy. Và ḥm thư thoại bật lên trong tiếng nhạc ướt át của bài hát “Chuột yêu gạo”. Sao nó sến vậy mà nó lại tươi hơn hớn cả ngày, c̣n tôi th́ ngày một tàn lụi dần?

Cửa hàng mới mở vẫn để tủ trầu cau, nhưng bán hàng giữa phố th́ làm sao nhiều khách? Lái xe tải đường dài chỉ ghé quán đần đường lên cao tốc. Khách trong phố th́ thích ra ngoại thành hơn, gái bán trầu cau ở ngoại thành cả gan hơn, ăn mặc mát mẻ hơn, trẻ hơn. Trương khoẻ lên tức là thời gian căi cọ giữa chúng tôi nhiều lên. Vào ngày anh tập tễnh đi lại được, anh vớ gạt tàn thuốc đập vào đầu tôi, tôi ngất xỉu, máu giàn mặt.

Đầu tôi không vỡ mà chiếc gạt tàn thuốc lá bằng thủy tinh vỡ tan tành. Đây là giọt nước cuối cùng làm tràn ly.

Tôi trả tiền, toàn bộ tiền trong tài khoản của tôi cho anh, nói, em đến đây là v́ đi xin việc, bây giờ em đi, em chỉ lấy đủ số tiền lương em đă làm công cho anh thời gian qua.

Ngày xưa không bao giờ tôi nghĩ, tôi trả một món tiền tỷ mà điềm nhiên nhẹ nhơm thế.

Tôi bảo, anh hăy kiếm một cô gái khác thay em. Tôi ra đi, trong túi chỉ c̣n vỏn vẹn hơn năm vạn Đài tệ. Số tiền đó chỉ tương đương khoảng một ngàn bảy trăm đô la.

Sau hai năm ở Đài Loan, tôi quay trở lại xuất phát điểm ban đầu, thế này th́ đến bao giờ tôi mới có thể có đủ tiền nuôi con được nữa?

Đến bao giờ tôi có đủ tiền để đưa nó sang đây, cho nó một môi trường học hành đàng hoàng, một không khí xă hội công bằng với trẻ không cha, một ngôi trường thân thiện với trẻ con lai?

Lúc ra đi, tôi thấy chua chát. Trương biết là lần này th́ anh không giữ được tôi nữa. Khi tôi đi, anh nằm quay mặt vào tường, nạng chống hờ bên thành tủ lăn xuống, cốc nước đổ, anh không buồn nhấc lên.

Không biết anh ta nằm thế đến bao giờ. Tôi có đánh anh ta cái nào đâu mà sao anh ta lại có vẻ c̣n đau hơn tôi?

 

---o0o---

44. Tay trắng, xách túi quần áo, tôi đi khỏi thành phố nhỏ nơi tôi đă sống nửa năm qua. Tôi kêu taxi qua quảng trường thành phố, ngồi nh́n mọi người đi qua đi lại trong buổi chiều mùa hè. Những cô giúp việc người nước ngoài đẩy xe lăn người già, một số công nhân lao động của nhà máy gần đó túm tụm lại tṛ chuyện với nhau, cả nam cả nữ có vẻ vui lắm. Tôi nh́n họ ngạc nhiên, măi sau mới nhận ra rằng hôm nay là chủ nhật, họ được nghỉ làm và được ra ngoài chơi.

Th́ ra tôi đă không để ư thời gian. Thế giới của tôi chỉ có ngày và đêm. Ngày kiếm tiền, đêm nằm mơ lộn xộn mệt mỏi. Ṿng quay ấy không có ngày nghỉ.

Tôi vào cửa hàng tạp hoá, lần đầu tiên t́m kiếm một thứ ǵ đó, một tấm bản đồ. Tôi cần bản đồ chỉ dẫn tôi sẽ đi đâu tiếp. Tôi trải tấm bản đồ lên ghế đá công viên. Đài Loan như một củ khoai lang lấp lánh dưới ánh nắng mùa hè. Gió thổi qua chỗ tôi cũng cô đơn như mùi cà phê đâu đây. Ôi tôi cần một tách cà phê làm bạn lúc này. Tôi đứng lên, tới tiệm sách gần đó.

Ngồi uống cà phê trong tiệm sách, đă bao lâu rồi tôi mới có được một ly cà phê thong dong nhàn hạ như thế này? Nếu không kể những ly cà phê chớp nhoáng uống trên xe Dương Lư Huy, những tách cà phê pha sẵn pha từ trong bếp nhà Dương Bách Bân, hay những ly cà phê uống thay nước giải khát trong những ngày tôi đứng trông tiệm trầu cau?

Đời tôi đă thay đổi mà sao cà phê không hiểu?

Tách cà phê hết một trăm tám mươi tệ. Tôi nhẩm đếm số tiền c̣n trong túi. Với đà ăn tiêu này, tiền thuê nhà nữa, th́ một tháng tôi ít ra cũng phải tiêu hết hai vạn Đài tệ. Nếu cứ thất nghiệp th́ tôi chỉ c̣n đủ sống hai tháng mà thôi.

Lúc đó số tiền ấy thừa đủ cho tôi mua vé về Việt Nam. Nhưng không hiểu sao tôi lại không hề muốn về Việt Nam nữa, tôi như mũi tên đă bắn khỏi cây cung, chỉ c̣n biết cắm đầu lao về phía trước.

Tôi chỉ tâm niệm rằng, ḿnh phải kiếm việc, kiếm tiền xứng đáng với công sức.

Tôi quên bẵng đi mất rằng, ngay trong túi tôi vẫn c̣n một chiếc vé khứ hồi, c̣n một chuyến bay về Sài G̣n nữa. Đó là cửa cuối của canh bạc cuộc đời, mà tôi, rất lâu sau này, tự dưng nhớ ra, ḷng quặn thắt đớn đau.

 

---o0o---

 

45. Đêm ấy tôi ngủ trên chuyến xe xuống Cao Hùng. Xe đỗ ở khu ga trung tâm Cao Hùng vào lúc bốn giờ sáng. Tôi xách túi ngơ ngác trên đường Kiến Quốc. Ngoài ánh đèn tiệm tạp hoá Seven – Eleven và điểm xuống xe, dọc dăy phố dài im ĺm, tối và cũ. Một đôi người cảnh sát đi xe máy dọc theo phố, một người lang thang ngủ bên vỉa hè, một người đàn ông ôm máy tính xách tay ngồi bệt trước cửa một công ty, đeo tai nghe chăm chú tṛ chuyện với ai đó trong máy vi tính. Tất cả là một sự xa lạ và ngỡ ngàng. Tôi ôm túi đi dọc phố, cho đến lúc thấy cổng ga và những cửa hàng ăn buổi sáng bắt đầu mở cửa.

Tôi được người quen giới thiệu tới một quán Việt Nam trên xa lộ liên tỉnh gần sân bay Tiểu Cảng. Các chị em ở đây rất nhiệt t́nh, mọi người cởi mở và thân thiết như đă quen biết từ lâu. Tôi như chết đuối vớ được phao cứu sinh. Các chị bảo, ở miền Nam này người ta bao giờ cũng nhiệt t́nh, đâu có kẻ cả khách khí và xa lạ như những người ở Đài Bắc, cũng không xa hoa như người ở Đài Trung. Tuy ở đây hơi nghèo, bị chê là “nhà quê” nhưng kiếm tiền ở đây cũng không tệ đâu.

Tôi lại đi bán trầu cau, tôi bán cho một tiệm sát xa lộ, xe cộ rất đông v́ là tuyến đường chính ra sân bay. Tôi nhuộm tóc, mặc đồ rất ngắn và đi giày rất cao. Nhưng bù lại, lương cũng khá hơn khi tôi ở Đài Trung.

Một ngày, một người đàn ông chạy xe tới cạnh tiệm trầu của tôi th́ xe hỏng. Ông đành vào ngồi chờ hăng xe qua lấy xe về sửa. Ông không ăn trầu, ông cũng không mua ǵ cả, tôi để ông ngồi ở cửa, chuyện tṛ đôi câu.

Sau này, ông thỉnh thoảng chạy xe qua đường này vẫn dừng lại vào chào hỏi tôi, nhưng ông cũng không mua ǵ ngoài vài điếu thuốc, một ít giấy ăn. Tôi nghĩ đây cũng chỉ là một trong những người đàn ông có thiện cảm với ḿnh, nhưng nếu ḿnh không cẩn thận, để họ can dự quá sâu vào đời ḿnh, cái thiện cảm đó sẽ lại mang cho ḿnh tai hoạ.

Mọi việc ổn, cho tới khi mẹ tôi ở Việt Nam nằm viện, con trai tôi cũng nằm viện. Mẹ tôi huyết áp cao, lại tiểu đường nữa, ba tôi cho cháu ăn thế nào mà con trai tôi bị ỉa chảy kéo dài, bị mất nước và phải đưa đi cấp cứu ngay trong đêm.

Tôi cuống cuồng ra quán Việt Nam, gửi ngay một ngh́n đô về cho ba tôi. Hai hôm sau, ba tôi gọi điện nói, t́nh trạng mẹ tôi đă đỡ rồi, mẹ tôi đă đỡ, nhưng con tôi th́ chưa ra viện. Và số tiền ấy không đủ.

Tôi hiểu chắc chắn t́nh h́nh nghiêm trọng hơn thế nhiều, bởi nếu chỉ đơn thuần là tiền viện phí th́ ba mẹ tôi vốn đă có một số tiền dành dụm từ lâu nay. Và tôi cũng thỉnh thoảng gửi về cho mẹ, dặn là tiền dành nuôi con tôi. Hẳn bệnh t́nh mẹ tôi nặng hơn nhiều, và con tôi hẳn không chỉ tiếp nước là đủ. Nhưng biết làm sao, hỏi th́ ba tôi cũng chẳng nói ǵ hơn.

Tôi đi vay thêm hai ngh́n đô nữa gửi về. Đây là số tiền đầu tiên tôi phải đi vay.

Tôi xin thêm việc phục vụ quán ăn đêm để có thêm thu nhập. Và thế là ban ngày tôi bán trầu cau tới bốn giờ chiều. Ban đêm tôi lại đi rửa bát thuê từ tám giờ tối tới bốn giờ sáng. Tôi kiệt sức trong công việc, nhẩm tính khoảng bốn tháng nữa tôi sẽ trả hết nợ, cả vốn lẫn lăi.

Ở đây vay là phải lăi, mà lăi rất nhiều. Nhất là đối với những con nợ không tài sản thế chấp, không nhà cửa, không hộ khẩu, mà vay rồi có thể dễ dàng bất cứ lúc nào bỏ trốn khỏi đó như tôi. Cả vốn cả lăi của tôi sau bốn tháng nữa sẽ lên tới gần ba ngh́n đô.

Một ngày, một người phụ nữ lái xe hơi qua tiệm tôi mua trầu cau. Chị ngắm tôi rồi nói, ngực đẹp lắm. Chị mua hai trăm tệ và bảo, có muốn đi làm ở quán Karaoke của chị không, lương cao hơn bán trầu cau nhiều. Nghe đến quán Karaoke là tôi từ chối liền. Chị không hỏi ǵ thêm, đi luôn.                                                

---o0o---

 

46.  Trương Văn Huy vừa cưới về một cô vợ Việt trẻ đẹp.

V́ quá bất ngờ, tôi không nói được lời nào.

Mới có mấy tháng thôi. Tôi vẫn c̣n nặng ḷng v́ anh ta đến thế. Tôi gọi điện hỏi thăm anh sống ra sao. Tôi vẫn dành cho anh một chút quan tâm, như với một người từng cho tôi được nương tựa lên vai. Thế mà…

Anh nói trong điện thoại, anh vẫn chỉ nghĩ tới tôi, đêm ngủ với vợ mà chỉ nghĩ đến tôi, biết không, tôi c̣n để quên ở nhà anh một cái quần. Anh đă giữ lại, giặt và gấp cẩn thận, chờ tôi về lấy. Anh nói, em ở đâu anh sẽ đến đưa cho em.

Rồi nh́n vào số điện thoại hiển thị trên máy, Trương hỏi có phải đang ở Cao Hùng không?

Tôi cuống quưt nói, không phải đâu, đừng tới đây.

Trương bảo, nếu em không tin, anh sẽ gửi cho em cả cuốn nhật kư anh viết ngày em bỏ đi. Anh chỉ đến để đưa những thứ của em thôi, rồi anh đi ngay, anh hứa không làm phiền ǵ em cả.

Rốt cuộc tôi đồng ư, tôi nói, anh hăy gửi ở cảnh vệ toà chung cư khu Linh Nhă, em sẽ tới pḥng cảnh vệ lấy.

Quả thật trong gói đồ có hai trang nhật kư chi chít chữ Hán, tôi không đọc được đầy đủ nội dung, nhưng chỉ nh́n ngày tháng đề trên đó là ngày tôi ra đi, tôi đau ḷng lắm.

Nếu thật ḷng có chữ t́nh dành cho nhau, v́ sao hành hạ nhau tới mức không thể không ra đi khỏi đời nhau?

Thế là hết. Hai trang nhật kư ấy là lễ vật cuối cùng của người đàn ông Đài Loan dành cho tôi. Từ nay chúng tôi hoàn toàn không c̣n ǵ thuộc về nhau nữa, kể cả trong ư nghĩ.

Vợ con anh ta đối diện bên kia đường, anh c̣n chả ngó ngàng ǵ, nữa là tôi xa mặt cách ḷng.

Người vợ mới của Trương Văn Huy có biết những giọt nước mắt hoà lẫn máu chúng tôi đă đánh đổi trong những ngày sống chung không? Chắc chắn Trương không bao giờ kể về tôi. Nếu không, người vợ mới, người vợ thứ ba, người Việt Nam, chắc chắn không bao giờ theo về với anh ta.

Nhưng tôi cũng là cô dâu Việt Nam, nên tôi không bao giờ đi chiếm chồng của một cô dâu Việt Nam nào khác.

Bây giờ, bỗng dưng tôi cảm giác thật lạ lùng, như thể chính Trương bỏ rơi tôi, chứ không phải tôi đă bỏ anh ta. Có đôi chút hụt hẫng trong một buổi chiều thu Cao Hùng, những cây móng ḅ nở hoa đỏ tươi, hoa sữa thơm ngây ngất như trong cổ tích.

Tôi là quá khứ, để lại vết sẹo trên tay anh ta. C̣n anh ta trở thành vết sẹo của tâm hồn tôi.

---o0o---

 

47. Chị Việt Nam lại đến mua trầu, thực ra h́nh như để hỏi thăm tôi. Bởi thấy chị nấn ná đứng lại hỏi han thêm vài câu, và có bao giờ phụ nữ đi mua trầu, trừ khi họ ngồi sẵn trong xe một người đàn ông?

Chị không hỏi tôi có đồng ư đi làm chỗ chị hay không, chị chỉ bảo, chỗ chị nhiều cô trẻ giống tôi lắm, mà chỉ ngồi phục vụ khách thôi, không phải làm ǵ hết, không bao giờ có chuyện bậy bạ. Chị là cô dâu Việt Nam nhưng đă nhập quốc tịch lâu rồi, sau khi nhập quốc tịch đă bỏ chồng. Cửa hàng bây giờ là do ông bồ cho tiền mở, chị nhàn lắm. Nên trông thấy cô dâu Việt Nam vất vả, chị rất thương. V́ chị đă từng phải đi bán trầu thế này rồi, chị biết, người Việt Nam thà cởi hết đồ trong quán mát-xa c̣n hơn mặc đồ lót hay quần áo khêu gợi ngồi trong chiếc hộp kính bán trầu thế này. Đơn giản là v́ chữ thể diện của người Việt Nam quá lớn.

Tôi sực nhớ ra những lớp học tiếng Hoa ở trường Tiểu học ngày xưa tôi từng đến, nhiều cô dâu tới để học tiếng Hoa mong hoà nhập với cuộc sống, nhưng cũng rất nhiều cô đă không đến. Họ cho rằng việc học tập để hoà nhập là việc của ông chồng mới đúng, bắt họ đi học khác nào cho rằng họ không đủ tư cách của một con người nên phải đi học cho giống người b́nh thường? Trong khi họ chỉ cần biết nói dăm câu phổ thông, biết đếm tiền là đủ để buôn bán sinh sống rồi.

Tôi lại nhớ đến những cô dâu Việt Nam đi đổ rác sau xe rác khu Quế Viên năm ngoái. Họ ít tṛ chuyện với nhau có lẽ chỉ bởi hai chữ thể diện ngăn họ ở lại trong cộng đồng nhỏ bé có cảnh ngộ giống ḿnh.

Họ sợ bước ra, phải đối mặt với sự thật, với những tên gọi và khái niệm khác biệt. Ở trong cộng đồng của ḿnh bao giờ cũng có cảm giác an toàn hơn.

Vài ngày sau, tôi bấm số của chị Linh, chị cô dâu đă lái ô tô qua quán trầu cau của tôi. Chị Linh hẹn sẽ đến đón tôi vào lúc sáu giờ chiều. Tôi cũng nghĩ, nếu như chị nói, th́ tôi cứ làm thử một ngày. Chỉ một ngày thôi xem công việc ra sao rồi mới quyết định. Tôi xin hai ông chủ cho tôi nghỉ làm hai ngày không lương, rồi ăn mặc tươm tất chờ chị Linh ở cổng nhà trọ.

Xe đi không lâu, chừng nửa tiếng, để từ khu tôi sang một chung cư cũ gần ga Cao Hùng, chính là nơi tôi đă xuống chuyến xe đường dài, ngơ ngác lúc bốn giờ sáng hôm nào.

Buổi chiều, người qua lại tấp nập. Quán Karaoke nằm trong phố ngách sau lưng chợ điện tử trung tâm Cao Hùng.

---o0o---

48. Thang máy đưa lên tầng năm, ở đây có năm pḥng được chia nhỏ ngăn ra, sửa lại từ một căn hộ cũ của một gia đ́nh sinh sống. Tầng một có cửa hàng băng đĩa nhạc, bán linh kiện lặt vặt, pin, dây điện, vỏ máy. Tầng hai không rơ v́ sao mỗi lần tôi đi qua đều thấy đóng cửa. Các tầng khác đều có những lớp học thêm hoặc cho thuê làm văn pḥng nhỏ. H́nh như tầng trên đầu chúng tôi c̣n một lữ quán rẻ tiền cho khách đi tàu thuê ở tạm một đêm, một quán mát xa chân b́nh dân của người Thái Lan.

Ngày đầu tiên đi làm, tôi được boa sáu ngh́n tệ. Tôi tưởng như đang nằm mơ, một ngày bằng tiền ăn của tôi cả tháng. Tiền nhiều và dễ kiếm đến mức tôi choáng váng. Chỉ hát ḥ, uống bia, chơi xúc xắc với mấy quân bài và để họ ôm vào ḷng, gọi là bạn gái.

Tôi không quay lại chỗ cũ xin phép chủ, cũng không thèm quay lại lĩnh nốt phần lương thừa nữa. Tôi ở lại luôn từ hôm đó.

Có sáu cô dâu Việt Nam thêm tôi là bảy. Bảy người ở chen với nhau trong một pḥng ngách nhỏ hơn vốn là bếp của căn hộ được nới ra ban công. Pḥng ngủ của chúng tôi chất bừa băi quần áo và tách trà uống dở, thỉnh thoảng vẫn bị các chị “mượn tạm” để đón một “anh bạn” cũ nào đó. Tôi trẻ nhất và c̣n nhút nhát nhất. Những ngày tháng bán trầu cau dù có làm tôi dạn dĩ, nhưng cũng khó có thể một sớm một chiều thoát xác từ một phụ nữ trong gia đ́nh thành một cô gái phong sương giang hồ.

Vả lại tôi cũng chưa có “khách quen”, v́ thế tôi chưa từng bao giờ phải mượn tạm pḥng khoá trái cửa để tâm sự chớp nhoáng với họ.

Tháng đầu tiên, tôi có trong tay hai trăm ngh́n Đài tệ. Bằng một trăm triệu đồng, số tiền như trong mơ.

Tôi đă từng nhẹ nhàng trả cho Trương Văn Huy tiền tỷ, nhưng tôi lại nâng niu từng đồng do tôi kiếm ra, nhất là khoản tiền lớn đầu tiên này. Nó không chỉ là sức lao động của tôi, nó c̣n là gánh nặng mà tôi phải mang cả đời.

Tôi nghĩ có thể sau này tôi sẽ phải trả giá, sẽ có lúc chính ḿnh khinh rẻ ḿnh, ḿnh tự dày ṿ ḿnh. Nhưng bây giờ, tôi chỉ thấy mơ ước có được ngôi nhà riêng đă trở thành sự thật, ngày tôi đón con sang đây đă tới gần.

Tôi chia tay chị Linh chuyển lên quán mát xa Thái Lan ở tầng trên. Lư do rất khó nói. Chị Linh vẫn gợi ư t́m cho tôi khách quen, nhưng tôi làm sao kiếm được “khách quen” khi tôi không chịu ra ngoài “đi chơi” với bất kỳ người đàn ông nào. Chị Linh đón thêm một cô dâu trẻ về, mới hai mươi tuổi, chưa có con cái, trốn chồng đi làm. Cô ấy rất ngoan ngoăn, nghe lời chị, nên tôi xin ra ngoài, chỗ tôi ngủ, cô ấy dọn đồ vào ở.

Tôi quen một chị trên quán mát xa nên lên đó làm, chị hứa sẽ hướng dẫn tôi làm. Chị cũng nói chủ rất dễ chịu, chủ ở đây không khốn nạn như các quán khác. “Chứ em đi đâu cũng thế thôi, ngoài kia xă hội đen tàn nhẫn lắm. Em gặp chị Linh hay em lên quán mát xa cũng thế, đều là may mắn lắm đó!”

Tôi biết quá rơ về bóng đen ám ảnh của những thế lực phi pháp, nên tôi dễ dàng đồng ư. Tôi không thể quay trở lại rửa bát hàng đêm, rồi lại bán trầu suốt ngày, làm quần quật mà mỗi tháng chỉ để dành ra được hơn vạn tệ.

Tôi chưa từng nói cho ai biết, tôi đă từng là sinh viên tốt nghiệp đại học, tôi biết nói tiếng Anh tiếng Pháp tiếng Hoa, tôi con nhà khá giả. Tôi chỉ bảo, em sang đây bị chồng bỏ rơi, chẳng nghề nghiệp ǵ, đành phải thế này!

Tôi thấy đời ḿnh sao giống một tiếng thở dài, càng về sau càng trĩu nặng, sầu muộn.

---o0o---                                               

 

49. Tôi đă có trong tay một lưng vốn khá. Khi chuyển sang quán mát xa Thái, tôi cũng đă cân nhắc.

Từ chỗ bị người ta sờ mó thân thể, chuyển sang chỗ sờ mó thân thể người ta, th́ nào khác ǵ nhau? C̣n chần chừ ǵ nữa?

Chị Loan t́nh nguyện chỉ dẫn tôi từ bước đầu tiên, chị kêu một con bé người Cần Thơ phải nằm làm “người mẫu” cho tôi thực tập.

Chị Loan gần như là “đại ca”, ông chủ lấy bà vợ Thái Lan, mở điểm mát xa này, nhưng lại toàn thuê cô dâu Việt đến làm. Tất cả đều chạy trốn chồng, chỉ có tôi là người duy nhất không chạy trốn chồng mà chạy trốn chính thân phận ḿnh.

Chồng chị Loan từng treo thưởng cho ai bắt được chị mang về. Tôi cũng đă thấy thông báo của ông trên diễn đàn “chú rể Đài Loan”, tôi nhận ra là ông bởi v́ có đăng kèm ảnh chị Loan, đứng bên chiếc xe máy cũ, trong một buổi đi chợ về. Thông báo t́m người của ông chồng chị Loan có tiêu đề: “Truy t́m ái thê”.

Về bố cục và cách thức, “Truy t́m ái thê” gợi nhớ đến những thông báo “Truy t́m chó yêu đi lạc”, về nội dung, đều chủ yếu viết là chủ nhân tiếc rẻ, muốn có lại được thứ từng là tài sản của ḿnh.

Những chủ nhân của cô dâu Việt đang t́m kiếm những người vợ ngoại quốc đang muốn là chủ nhân của cuộc đời chính ḿnh.

Khi đó, tôi lên mạng để liên hệ với người chị họ đang ở Hoa Liên. Tôi đă không gặp chị từ khi tôi đang sống với Trương Văn Huy. Chị khuyên giải tôi bỏ hắn không được, đă quyết định mặc kệ tôi xoay xở.

Chị mà biết tôi đang ở đâu, làm ǵ, chắc chị chết ngất. Mỗi lúc rời quán cà phê Internet về, ḷng tôi ră rời, nhớ con, buồn bă, thấy vô vọng.

Có một người khách theo tôi từ quán Karaoke sang quán mát xa Thái, đó là ông Lữ. Ông ngoài năm mươi, người cao lớn, rất cao, hơi có bụng nên dáng đi bệ vệ. Ông rất thích tôi, ông càng thích hơn khi tôi luôn từ chối đi Motel (nhà nghỉ cao cấp) với ông. Ông biết tôi không chỉ từ chối ông mà vẫn từ chối tất thảy mọi lời mời mọc khác.

Ông Lữ không đơn thuần là phải bấm số thang máy thêm một tầng mỗi lần tới t́m tôi. Ông boa cho tôi hậu hĩnh, thích nấn ná nói chuyện riêng với tôi. Tới mức chị em ở cả hai tầng đều biết ông Lữ thích tôi. Hôm nào xin được nghỉ một buổi, cả mấy chị em đều tíu tít trên chiếc xe bảy chỗ của ông, chị Loan ưu ái bắt tôi lên ngồi ghế cạnh lái xe. Chị nói, t́m được người Đài không khinh người Việt như ông này, khó lắm.

Không hiểu sao tôi lại thích chiếc xe bảy chỗ hơi cũ của ông Lữ, hơn mọi chiếc bốn chỗ đời mới chực chờ dưới đường. V́ nó gợi lên cảm giác gia đ́nh.

Những quảng cáo ô tô trên tivi Đài Loan phát suốt ngày luôn nhấn mạnh điều đó. Trong chiếc xe hơi bốn chỗ là một người đàn ông thành đạt quyền uy. Trong chiếc xe hơi bảy chỗ là một gia đ́nh êm ấm, có vợ con, có chuyến dă ngoại cả gia đ́nh, có những chăm sóc khi mưa nắng, có người đàn ông làm chỗ dựa cho người đàn bà.

Tôi ch́m ngập trong những suy nghĩ của riêng ḿnh trên suốt những chặng đường dài bên ông Lữ. Hoặc đôi khi nh́n xuống đôi bàn tay, tôi không giữ được bộ móng tay đẹp nữa kể từ khi trầm luân, rửa bát gọt trầu, đấm bóp bưng bê. Cũng có thể coi là kể từ khi không c̣n ai cầm lấy đôi bàn tay tôi nâng niu, ấp ủ. Bao lâu rồi nhỉ, mới chỉ mấy tháng nhưng sao tôi thấy dằng dặc như một đời người.

Phải phụ nữ đẹp nhất là khi có người để yêu dấu. Giờ tôi đẹp với ai?

---o0o---

 

50. Chị Loan đi làm gái chỉ v́ cần tiền, thật nhiều tiền. Chị nói giá như chị có duyên với khách như ông Lữ, chắc chị đă gật đầu từ lâu rồi.

Chị cần tiền để chữa bệnh liệt giường cho ông anh trai. Anh trai chị vừa tốt nghiệp Đại học Kiến trúc thành phố. Anh là hy vọng của cả gia đ́nh. Chị đi lấy chồng Đài Loan để có tiền phụ ba mẹ nuôi anh học đại học.

Anh trai chị Loan bị xe khách kéo lê chục mét ngoài ngă tư giao lộ gần công ty anh, nơi anh mới đi làm được bốn tháng. Anh trở thành tàn phế, một người sống thực vật, không nhận thức được ǵ nữa.

Một đêm, tôi đă khóc rất lâu cùng chị Loan. Tôi thấu hiểu nỗi đau của chị tới tận tâm can, v́ kư ức tôi từng có những mẩu xe đạp nát bét dính máu anh trai, tôi biết có những thứ tôi sẵn sàng chết để đánh đổi lại số mệnh nhưng không được. Tôi tin chị Loan chạy trốn chồng không phải v́ chồng chị tồi tệ, chị đi làm gái v́ tham tiền nhưng không phải là tiền cho bản thân ḿnh.

Tiếc thay những người tốt th́ không có được báo đáp. Một cô dâu ở chỗ tôi đă nhận xét, bà nào tử tế th́ sẽ gặp ông chồng Đài Loan chẳng ra ǵ, c̣n vô số ông chồng Đài Loan tử tế lại gặp phải bà vợ Việt Nam chẳng ra ǵ, đời nó thế!

Tôi nghĩ khác, tôi nghĩ ai cũng có lư. Chồng có lư của người Đài, vợ có lư lẽ của người Việt, và v́ thế, sự chênh lệch văn hoá mới là kẻ mắc lỗi. Chúng ta đă dùng những thước đo lệch để đo đời nhau. V́ thế măi măi không thoả nguyện.

Và bởi thế, một người chồng Đài Loan tốt và một người vợ Việt Nam tốt cũng vẫn có thể trở thành một bi kịch gia đ́nh hôn nhân ngoại quốc. Biết không, những ông chồng đánh vợ là bi kịch, nhưng những bà vợ được chiều chuộng sơn móng đỏ ngồi đánh bạc trong quán, cổ đeo dây chuyền vàng, tay cầm điện thoại di động cũng chính là một bi kịch, dù bản thân bà vợ ấy chẳng nhận ra.

 

---o0o---

51. Lần đầu tiên trong đời, tôi nhận lời làm gái bao. Ông Lữ cho đến giờ nh́n lại, có lẽ là người đàn ông Đài Loan tử tế nhất mà tôi gặp. Ông tử tế bởi v́ ông ṣng phẳng với tôi. Cho đến lúc chia tay, ông không nợ ǵ tôi, ông cũng không làm tôi nợ nần vấn vương ǵ ông, chia tay thanh thản như một người bạn.

Tôi có nghĩ tới Nhan Bách Bân, anh yếu đuối tới mức không bảo vệ được tôi càng không mang lại cho tôi cái ǵ ngoài những ảo tưởng về t́nh yêu. Tôi nghĩ tới Dương Lư Huy quá lịch sự, quá đời nhưng luôn giữ khoảng cách với tôi, làm cho tôi thấy ḿnh chẳng có được bất cứ mối ràng buộc nào với ông để có thể an tâm. Tôi cũng nghĩ tới Trương Văn Huy, đối xử với tôi rất tồi tệ, là một thằng đểu đă lấy t́nh yêu ra làm cớ để khỏi phải trả tiền chơi đĩ. Và những kẻ như chồng tôi, như ông chủ quán đă hăm hiếp tôi, họ chỉ coi tôi là công cụ, không hề coi tôi là người.

Nếu thực sự có t́nh cảm, th́ phải hành động, họ không đáng được so sánh với ông Lữ.

Ông Lữ cũng là người khách đầu tiên tôi ngủ cùng, chỉ là bởi tôi cô đơn mà thôi. Trong ái ân, tôi không t́m lạc thú, mà tôi t́m nơi kư thác những ǵ sâu kín và thiêng liêng hơn, tôi tin ông Lữ cũng không chỉ đi t́m kiếm cảm giác, bởi nếu thế, th́ ông có thể có bao nhiêu lựa chọn, ngoài tôi.

Ông Lữ thích nói chuyện, tôi thích lắng nghe ông. Ông cũng lắng nghe tôi một cách bao dung. Tôi chỉ nhỏ bằng tuổi con gái lớn của ông mà thôi.

C̣n một ư nghĩ chua chát khác làm tôi bật khóc, làm gái bao thực ra cũng chỉ khác làm gái mát xa ở một điểm thôi, đó là phải xoa bóp thêm một chỗ nữa trên người khách hàng, chỉ thế thôi.

Gần lắm với bỏ trốn là chạy trốn, gần lắm với bỏ chồng là li thân tự lo, gần lắm với làm thuê lấy tiền là ngủ thuê lấy tiền, gần lắm với bị hiếp là để cho hiếp, gần với khoe thân thể bán trầu cau là khoe thân thể bán thân thể, cũng như gần lắm với mát xa là vuốt ve làm t́nh.

Thế mà tôi lại thấy, tôi luôn lựa chọn thứ tốt hơn trong những khả năng có thể, thế mà lúc nh́n lại, sao thấy tôi đă đi quá xa khỏi ngày đầu tiên, tôi đă quá xa với tôi ngày xưa.

Trời ơi, tôi đă làm ǵ đời tôi thế này?

Tôi gặp lại Dương Lư Huy chính trong thời điểm này. Một tối thứ sáu trời mưa, tôi và ông Lữ ngồi uống rượu trong một quán bar sang trọng, ông cho tôi một túi tiền nặng, ông nói, tôi biết người Việt Nam các cô chỉ thích giữ tiền mặt nên đây là lần đầu tiên trong đời tôi rút chừng này tiền mặt, để cho cô. Để từ nay cô vĩnh viễn đừng quay lại quán mát xa Thái Lan ấy nữa.

Lễ vật của ông Lữ dành cho tôi là một túi giấy xi măng đựng tiền nặng tay, những tờ một ngh́n Đài tệ lấp lánh lên màu xanh. Nh́n là biết nó đi thẳng từ máy đếm tiền ngân hàng ra, chưa hề qua tay ai.

Đầm Nhật Nguyệt đêm ấy nổi gió giông đầy trời, mây kéo đen kịt không trăng sao, gió như quét hết những bụi bặm trên trần gian lên trời, để lại cơi không lạnh lùng, bụi trần vốn là thứ giữ hơi ấm quanh con người, giờ như thể chưa từng tồn tại.

Say quá, ông Lữ kéo tôi về trên một chuyến taxi chạy ngang, ông bỏ xe lại trong băi đỗ xe của quán bar này.

Tôi vừa xách túi tiền vừa d́u ông Lữ lên xe. Cửa xe mở, Dương Lư Huy nh́n tôi trừng trừng kinh ngạc. Chỉ một thoáng thôi, rồi ông ân cần giúp tôi đưa ông khách cao to và nặng nề lên xe.

Trên xe, ông Lữ say quá, tuột áo tôi bắt làm t́nh ngay trên băng ghế sau. Tôi bị ép dựa ngửa vào bao tiền, một cọc giấy bạc một ngh́n tệ rơi ra qua miệng bao buộc không kín, lăn xuống sàn xe.

Khi dừng ở ngă tư đèn đỏ, tôi không biết nên kéo lại vai áo hay cúi xuống nhặt tiền rơi dưới sàn xe. Tôi chỉ biết nh́n chằm chằm vào gáy Dương Lư Huy, cay đắng và muốn bật khóc. Không có tính từ nào tả lại được cảm giác của tôi lúc đó. Giá như tôi đừng sinh ra trên đời này.

Qua gương chiếu hậu, Dương Lư Huy căng thẳng và đờ đẫn nh́n thẳng ra phía trước, như thể không để ư tới phía sau, không nh́n gương chiếu hậu. Hoặc giả như thể quen thuộc với cảnh này.

Tôi sợ cứ đi thế này, ông sẽ đâm xe vào một vực sâu bên đường để kết thúc tất cả.

Xe chạy tới Hàn Bích Lầu. Ông Lữ có thẻ VIP của rất nhiều câu lạc bộ và sân Golf, không biết ông có phải là VIP của Hàn Bích Lầu chăng. Nơi đây tôi từng chấm một dấu chấm đánh dấu ngày tôi c̣n nằm viện trong cơn đau chia ĺa ở thành phố Đài Trung, ngày tôi c̣n chưa là ǵ của Nhan Bách Bân.

Từ khi là một chấm trên bản đồ, tới khi dựa cửa nh́n ra mặt hồ gió động, đă bao thăng trầm đời tôi, được trả bằng nước mắt, thời gian và sự tan vỡ tâm hồn.

Tôi c̣n giữ lại được sự thiện lương, như thứ bấu víu cuối cùng, là điểm cứu rỗi để sau này tôi c̣n tư cách để làm mẹ của con trai tôi.

Giật ḿnh, tôi tự hỏi, v́ sao lâu nay tôi chưa bao giờ dính bầu? Một nỗi lo lắng mơ hồ dâng lên trong tim tôi.

---o0o---

 

52. Tôi đang theo học lớp làm móng tay. Tôi nghĩ giờ rảnh rang, có tiền, ḿnh phải chọn một nghề ǵ cho ra nghề, ở đây nghề làm đẹp chắc sẽ có đất sống. Ngày trước tất cả các chị em trong quán Karaoke đều nhờ tôi làm móng đó thôi. Học mất hai tháng, ông Lữ cho tôi toàn bộ tiền học phí hơn ba ngh́n đô, tôi thành thạo và đă rất có năng khiếu lại có duyên với khách hàng. Bà chủ tiệm dạy nghề đề nghị tôi ở lại làm nhân viên cho bà.

Tôi từ chối, v́ tôi đă có ông Lữ lo cho tôi tất cả mọi thứ tiền nong, tôi đâu cần phải kiếm sống. Bây giờ cái điều tôi muốn làm nhất là quay trở lại quán Karaoke, làm tặng cho mỗi chị em một bộ móng tay tuyệt đẹp, với móng giả của Nhật, sơn màu nước của Hàn Quốc, sơn bóng của Pháp. Tôi muốn cảm ơn họ đă giúp đỡ tôi trong những ngày gian khó.

Khi tôi đến, phát hiện ra quán tầng năm và tiệm mát xa tầng sáu đều đă bị cảnh sát Đài Loan dẹp từ bao giờ, chủ quán, chị Linh, chị Loan, các chị em khác đă bị bắt về giam tại trại thu dung. Họ phát hiện tất cả đều là cô dâu chạy trốn, có hoạt động mại dâm. Riêng chị Linh, v́ là công dân Đài Loan, nên đă nộp tiền bảo lănh để ra ngoài. Ông chủ quán mát xa th́ vẫn bị giữ, bà vợ lại được thả v́ chứng minh được là không liên quan tới việc kinh doanh.

Khi tôi đến, chủ nhà tầng năm đang đập bỏ những bức tường ngăn các pḥng. Tôi c̣n thấy những câu thơ lục bát ai oán ai viết lên bức vách cũ, chắc của một cô dâu nào đó, đă từng có thời gian trú chân nơi cái quán nhỏ này.

H́nh dung nơi đây như con thuyền nhỏ lênh đênh giữa sóng gió, đă cứu vớt bao nhiêu người lên thuyền, nhưng cũng đă đẩy bao nhiêu người xuống biển.

Đều là phụ nữ Việt, đến hay đi hẳn đều trong lúc bất đắc dĩ.

Những câu thơ viết trên tường như thông điệp của tù nhân gửi tới thời gian. Tù nhân nào phải v́ bốn bức tường, tôi tự do nhưng tôi đang bị giam giữa bốn bề định kiến. Trong đó có những điều do chính tôi tự buộc ḿnh vào.

Trong cầu thang máy đi xuống, tôi có một cuộc gọi nhỡ. Khi gọi lại cho ông Lữ, ông nói, tôi đừng về nhà nữa. Vợ và hai đứa con ông đang ở đó chờ tôi về gây sự.

 

Phần mười một: Đứa trẻ trong quán

 

53. Một người thực sự được gọi là trưởng thành khi họ bắt đầu ra đi khỏi gia đ́nh hay họ trở về với gia đ́nh sau chuyến phiêu bạt?

Tôi là cái cây đă bị bốc lên khỏi gốc rễ, giờ phiêu bạt bốn phương trời cũng là số mệnh. Tôi hiểu ra v́ sao có những chị em bị bán ra nước ngoài, bị ép làm vợ những người Trung Quốc, sống trong nghèo đói, đau khổ tăm tối, những tưởng sau khi họ t́m cách về được Việt Nam thăm lại gia đ́nh, họ sẽ ở lại luôn.

Thế mà không, họ ở lại Việt Nam vài ngày, rồi quày quả quay lại nơi tăm tối mà họ đă bao năm, bao chục năm, mong thoát ra ấy.

Đó là cảm giác của một cái cây đă bị bứng khỏi đất mẹ, phải đi nốt chặng đường số mệnh.

Mà trong đó, nếu may mắn, đường đời lấy thời gian sống nhưng trả lại nhọc nhằn với những đứa con, với gia đ́nh lem luốc. Nếu như tôi, đời không lấy nhiều nhưng chỉ lấy những ǵ quư giá, trả cho tôi một thân xác ê chề và một tâm hồn mệt mỏi. Thế cũng đủ để không nghĩ đến việc quay về.

V́ tôi, cũng như những người phụ nữ nạn nhân buôn người kia, cũng như nhiều người vợ tuy lấy chồng Việt mà vẫn bị ghẻ lạnh đánh đập như thể lấy kẻ khác máu tanh ḷng kia, đều hiểu ra một cách sâu sắc rằng, trong cuộc đời quư giá này chúng tôi không thể sống lại thêm một lần nào nữa.

Những đường đời đă trải, không như cuốn phim quay lại. Những vai đă đóng, măi măi là thân phận ḿnh cả đời. Mà cho dù chúng tôi có bỏ chồng, chúng tôi cũng vĩnh viễn là cô dâu Việt. Chúng tôi có quay về quê hương, th́ những năm tuổi trẻ và bao khao khát mơ ước lớn lao nhất vẫn ở lại mảnh đất này.

Như thế, quay về nào c̣n ư nghĩa ǵ, ngoài việc may ra sẽ được chôn cạnh mộ cha sau này?

Trong một phút đau đớn, tôi nhắn tin về cho Ngà: “Ngà ơi, nếu một ngày nào đó tao chết, tao xin mày giúp tao một việc cuối cùng. Rải tro của tao ra biển Đông nhé!”

Cuộc đời tôi đă chia đôi giữa Việt Nam và Đài Loan, lúc chết, tôi nghĩ chỉ có cách ấy tôi mới không cô đơn nằm lại chỉ một nơi.

Ngà khùng lên, nó gọi điện thoại quốc tế chửi tôi tối tăm mặt mũi, nói tôi khùng, tôi gở mồm, tôi thần kinh bậy bạ.

 

---o0o---

 

54. Vào lúc chơi vơi, tôi ngồi ngoài đường, bấm bừa các số di động trong máy. Thấy trong máy điện thoại c̣n lưu số của một người đặc biệt, người mà năm ngoái hỏng xe đă ghé tiệm trầu cau của tôi ngồi tṛ chuyện. Tôi bấm thử số máy của ông, đầu kia nghe máy sau một hai tiếng tút dài, tự dưng tôi thấy hồi hộp.

Tôi bảo, chào ông, ông c̣n nhớ tôi không, tôi là cô dâu Việt Nam bán trầu cau trên đường ra sân bay ngày xưa đây, xe ông ngày đó bị chết máy, ông đến ngồi ở bậc thềm của tiệm tôi.

Ông nói, tôi nhớ chứ, tôi có đi qua đó nhưng người ta bảo cô bỏ việc lâu rồi.

Chúng tôi hẹn nhau tại quảng trường Ánh sáng của Cao Hùng. Ông vẫn lịch thiệp như thế, ông hiểu ngay vấn đề của tôi chỉ sau vài lời tường thuật.

Người đàn ông ghi cho tôi một mảnh giấy nhỏ, rồi đưa cho tôi:

- Cô đă có chứng chỉ nghề, cô cũng có khả năng giao tiếp tốt, tự kiếm tiền sinh sống được. Vậy đây là địa chỉ, cô có thể tới đây ở, tôi có mấy căn nhà và địa chỉ này là một căn pḥng nhỏ đang chờ bán nhưng chưa có người mua. Cô có thể ở tạm, nếu cô muốn ở hẳn, cũng không có vấn đề ǵ, với điều kiện cô hứa rằng cô sẽ sống đàng hoàng.

Sống đàng hoàng tức là tức là mở tiệm, làm ăn hợp pháp, không buôn bán hàng phi pháp, không đánh bạc. Chắc chắn ông không biết sống đàng hoàng với tôi mang định nghĩa khác, giờ đây, đối với tôi tức là không đi khách nữa, không làm gái bao nữa.

Hay ông tế nhị nói thế bởi phần nào đoán được ra, người bỗng dưng biến mất, th́ một hôm gọi điện, hẳn đă lâm vào bước đường cùng. Và cô gái rời tiệm trầu cau hẳn chỉ để đi vào con đường làm gái gọi?

Tôi không rơ, tôi rời ông Lữ nhẹ nhơm như thế, không ai hận ai cả. Người đàn ông tốt bụng họ Lưu cũng chính là người sau này đă giúp tôi mở tiệm.

Tôi trở thành bà chủ trong t́nh cảnh trớ trêu ấy. Một cô gái bao trở thành chủ của tiệm làm đẹp, sơn móng tay, đắp mặt nạ, trang điểm thuê, vẫn bằng tiền của đàn ông khác, nhưng không bằng cách đánh đổi thân xác.

Sau bao năm, ông Lưu là người đàn ông đầu tiên làm cho tôi thấy, đứng trước mặt ông, tôi là một con người, nên tôi đủ tư cách để ngẩng đầu nh́n thẳng.

Gương mặt tôi nh́n thẳng trông xinh đẹp hơn lúc cúi đầu. Có vẻ cương nghị buồn rầu, tôi thay màu tóc khác, màu nâu nhạt, tóc uốn nhẹ ôm lấy bờ vai, nữ tính và thảnh thơi. Tôi thấy sợ mái tóc vàng điên rồi và đôi mắt thất thần của chính ḿnh ngày xưa.

 

---o0o---

 

55. Tôi vẫn không bỏ được những quán Karaoke và mát xa cô dâu Việt. Tôi kiếm ăn ở đó.

Nhưng không như ngày xưa, giờ tôi chỉ làm móng và đôi khi trang điểm hoặc đổi kiểu tóc giúp cho chị em. Tôi đến tận nơi, tôi làm tận tâm. Quanh huyện Cao Hùng và những khu gần ga có vô số cô dâu Việt Nam đang làm những nghề tự do như thế này, đa số họ không bị bó buộc v́ gia đ́nh. Bởi thế, họ là khách hàng không giờ giấc, tôi sẵn sàng đến tận nơi phục vụ nên khách rất đông.

Tôi dường như là một ngoại lệ, được tất cả mọi quán Karaoke, quán ăn, mát xa, quán rượu chào đón. Tôi thường dành riêng tối cuối tuần để đi chợ đêm, đi ăn với ông Lưu. Chúng tôi đă bàn kế hoạch đưa con trai tôi sang Đài Loan sống cùng mẹ. Ông Lưu cho rằng, nếu thế th́ tôi nên chuyển sang làm cái ǵ ở nhà ở kết hợp trông con, chứ đừng đi lại nhiều. Ông cũng t́nh nguyện làm người lănh dưỡng để đưa con tôi sang, nếu tôi cần.

Ông ngỏ ư sẽ để lại cho tôi căn hộ nhỏ này, nếu thu nhập của tôi cứ giữ ổn định thế này, và người chồng chính thức của tôi không đến gây sự. V́ thế, gần mùa mưa, tôi bắt đầu thường xuyên ở nhà. Và không chỉ làm móng, đắp mặt, tôi nhận một số hàng tạp hoá, thực phẩm của Việt Nam về bán, coi như là mở một tiệm tạp hoá nhỏ.

Tôi đặt một máy điện thoại đăng kư gọi dịch vụ quốc tế giá rẻ. Rất nhiều chị em đă đến quán tôi chỉ để gọi điện về gia đ́nh.

Nhiều câu chuyện kể bên máy điện thoại, nhiều cô dâu đă bắt đầu chen nhiều tiếng Hoa, tiếng Đài Loan vào câu chuyện, bất kể đầu dây bên kia người nhà Việt Nam có hiểu hay không.

Hôm ấy cũng là chủ nhật, trời nắng đẹp, quán rất đông chị em dắt con tới chơi. Một người khách lạ mở cửa, cố để đẩy cửa kính sang hai bên. Một tay ôm bụng một tay vừa đẩy vừa níu cánh cửa tiệm.

Một cô gái đă đến ngày sinh nở rồi, đang chới với không biết định bước ra hay đi vào.

Ngay trong khoảnh khắc ấy, vụt trở về trong tâm trí tôi hàng ngàn ngày đêm đau khổ đă qua, những giây phút bị dày ṿ, nỗi hạnh phúc được làm mẹ và nỗi đau khổ phải làm mẹ một ḿnh, chuyến taxi đêm bên đầm Nhật Nguyệt, tấm gương lớn trong nhà Thán, màu trời xanh qua cửa sổ bệnh viện Đài Trung, gương mặt yêu dấu của Nhan, sân ga lạnh lẽo trong đêm ở Phủ Li. Tôi kêu lên, giọng nghẹn lại:

- Đừng làm thế, em ơi!

Nói với cô ấy mà tôi như thể nói với chính cuộc đời ḿnh.

Những chị em trong quán lao xao, chạy ra đỡ sản phụ, có người bảo gọi cấp cứu 911.

 

 

~~~Hết~~~

 

Phụ lục: Số phận những nhân vật có thật của tôi

 

Ngọc cho đến giờ vẫn làm nghề sơn móng chân cho những cô gái làm nghề mát xa, phục vụ quán ăn, vũ trường quanh huyện Đài Bắc. Cô chỉ mong sao kiếm đủ tiền để sinh sống lương thiện và nuôi đứa con trai ở thành phố Hồ Chí Minh, chờ con lớn hơn một chút sẽ đón con sang Đài Loan cho nó ăn học tử tế. Ngọc từng viết thư kể chuyện ḿnh cho độc giả báo Bốn Phương tại Đài Loan biết, nhưng cô giấu kín thân phận, chỉ tiết lộ ḿnh là ai với tôi và chủ biên báo Bốn Phương. Chúng tôi cũng chỉ được liên hệ với cô qua điện thoại. Cô không muốn gặp mặt ai nhưng cô khao khát muốn được chia sẻ.

Vân mỗi năm giận lẫy chồng vài lần, thỉnh thoảng xách đồ bế con về Việt Nam. Lâu dần chồng Vân quen tính vợ, mặc kệ không c̣n về nước đón nữa, hết tiền, Vân lại lục tục bế con sang Đài. Hiện Vân đang mở một xe bánh ḿ Việt Nam tại thành phố Trung Hoà, kề thắng cảnh nổi tiếng là ngôi chùa trên núi Hồng Lô Địa, chỉ bán bánh ḿ từ 6 đến 7 giờ sáng nhưng đă kiếm đủ tiền dư dật để chi tiêu riêng. Vân hy vọng đưa em trai sang học nghề thuốc Đông y tại Đài Loan để em có thể kiếm tiền tại Việt Nam nuôi bố mẹ cô sau này.

Lan, vợ Dương Lư Huy đă quay lại Đài Loan sống với chồng. Lần cuối cùng tôi gặp Dương Lư Huy là khi t́nh cờ bắt gặp ông đưa vợ con về thăm Việt Nam tại sân bay Đào Viên, chúng tôi ngồi cùng chuyến máy bay nhưng trước mặt vợ, ông ngại ngùng làm như không quen tôi. V́ có thể ông giữ thể diện cho người vợ, hoặc ông sợ tính ghen tuông dữ dội của người vợ đanh đá. Trong câu chuyện, từng có lần Dương Lư Huy kể, vợ ông đă vô cớ xỉ nhục dữ dội một phụ nữ Việt Nam khác gọi điện đến đặt xe taxi của ông đi một chuyến đường xa. Chúng tôi kín đáo nh́n nhau, không chào hỏi.

Bà môi giới đưa Ngọc đi bán trầu cau không chỉ đă “giúp” Ngọc mà c̣n giúp rất nhiều cô dâu Việt Nam khác trong lúc khó khăn. Cách bà giúp (hoặc rủ rê, lôi kéo họ) có thể gọi là xấu xa, bản chất là môi giới phạm tội, nhưng cũng được coi là lối thoát cho nhiều cô dâu Việt Nam khỏi hoàn cảnh bất đắc dĩ, trong đó có Ngọc.

Loan, gái nhảy bạn nghề của Ngọc sau khi bị bắt đă được chồng t́m cách giải thoát. Chồng Loan đă đến bảo lănh cho vợ. Người chồng giúp Loan trốn về Việt Nam, cho hai đứa con về cho vợ chăm sóc, ông gửi tiền nuôi vợ con và thỉnh thoảng bay về Việt Nam thăm con. Ông không hề khinh ghét vợ, chỉ mong Loan hết hạn quản thúc cấm nhập cảnh 5 năm để đưa vợ quay trở lại Đài Loan đoàn tụ gia đ́nh. Loan là một trong những cô dâu nhờ tôi tư vấn hỗ trợ, bởi cô chân thành muốn được sớm quay trở lại Đài Loan để… tiếp tục làm cave kiếm tiền giúp gia đ́nh ở Việt Nam. V́ mục đích đó nên dù tôi rất thương cô nhưng tôi không thể giúp đỡ cho cô toại nguyện.

Thuư là bạn của Ngọc, về sau này hai mẹ con Thuư không có tin tức ǵ nữa.

Vợ ba của Văn Thụy là một cô dâu Việt Nam điển h́nh, không biết ǵ về quá khứ của chồng cũng như không thật hiểu hết tâm tư của chồng. Cô hồn nhiên làm vợ và hết sức trách nhiệm với gia đ́nh nhỏ của ḿnh, cô nghe lời chồng, hài ḷng với hiện tại. Có lẽ người như cô là kiểu người ít sóng gió nhất nên ít thứ để kể nhất trong tiểu thuyết này.

Cảm ơn những nhân vật có thật của tôi.

Trang Hạ

(2007 - 2009)

 

Phụ lục 2: Cô dâu Việt – chú rể Đài

 

Bộ ảnh nổi tiếng của nhiếp ảnh gia Trương Càn Kỳ (ĐL) chụp từ bên trong cửa tiếp nhận hồ sơ của các đôi vợ Việt - chồng Đài tới làm thủ tục kết hôn tại Văn pḥng Đài Bắc tại TPHCM.