ChamCauVinhQuyen

 

Ng. Ph. Vĩnh Quyền

 

 

 

Chm Câu*

 

 

Thỉnh thoảng giật ḿnh nhớ đă lâu lắm rồi không trở lại Cà Mau. Mỗi khi như thế, lục lạo trong tủ nhỏ lỉnh kỉnh chai lọ cũ, nhặt ra kỷ vật đem về từ một đêm trăng cuối Việt đă quá xa xôi : chiếc ly cà phê Tiệp găy chân. Lau thật bóng. Châm chút rượu nhạt. Đốt điếu thuốc thơm. Nhấp nháp. Nhớ bâng quơ...

Chuyến xe đ̣ năm ấy đưa tôi về Cà Mau khá muộn. Lại là một đêm mất điện. Ngọn đèn dầu không đủ sáng quán nhỏ tuềnh toàng ven sông tôi vào. Bàn bên kia, ba người đàn ông đánh trần, áo vắt vai. Lom lom nh́n tôi, bàn tán ǵ đó. Có lẽ họ nhận ra tôi là khách phương xa.

Tôi gọi cái lẩu mắm nóng bỏng tay bỏng lưỡi và xị rượu thuốc b́nh dân. Một bữa ăn tối tuyệt vời sau chuyến đường dài mỏi mệt. Nhưng ngay khi cô chủ quán đặt các thứ lên bàn th́ hai trong số ba người đàn ông kia bước sang, vui vẻ chuyển hết sang bàn họ với một câu nói ǵ đó nghe không kịp. Tôi chỉ c̣n biết đưa mắt cầu cứu cô chủ. Cô này ‘‘thông dịch’’ : - Thấy thầy hai một ḿnh buồn, họ rủ ngồi chung bàn cho ‘‘dui’’ !

Không ǵ tốt hơn là tuân lệnh. Ban đầu, với tôi, cuộc rượu kết nghĩa có phần gượng ép. Càng về sau càng ‘‘dui’’. Không ai trong số họ từng ra Trung. Tôi phải trả lời hết câu hỏi này đến câu hỏi khác về sông Hương núi Ngự... Gần nửa đêm, bất giác nh́n xuống đống vỏ xị ngổn ngang dưới chân bàn mà hoảng. Tôi ngỏ lời cáo lui. Ba người bạn mới không chịu. Lát sau tôi kiếm cớ : - Rượu nhạt lắm, vô hết nổi !

Ra khỏi quán, người nhẹ nhơm. Thế là thoát. Nhắm hướng khu trung tâm thị xă, tôi t́m khách sạn. Bây giờ một chiếc giường êm ấm là tất cả. Đi được một quăng ngắn, có bàn tay ai vỗ vào vai. Quay lại : Vẫn ba ông bạn mới. Vẫn đánh trần, áo vắt vai. Một người bảo :

- Đúng, rượu ở đấy nhạt lắm. Bây giờ, tụi ḿnh t́m rượu ngon nhậu tiếp !

Thế là tôi mắc vào cái bẫy của chính ḿnh. Thế là cả bọn đập cửa hàng quán, dựng chủ nhà đă ngủ dậy, mua một chai Black and White, một hộp ly pha lê Tiệp rồi kéo nhau ra giữa chiếc cầu vắng heo dưới ánh trăng.

Một anh chàng trong bọn vừa mở hộp ly vừa bảo : - Ông anh kể chuyện rồi, bây giờ đến lượt tôi ngâm thơ đáp lễ !

Anh ta ngâm thơ bằng giọng khàn đặc nhưng khá diễn cảm. Điều đó không làm tôi ngỡ ngàng bằng cách ‘‘chấm câu’’ : Sau mỗi câu đắc ư, gơ một chiếc ly vào vai cầu bê-tông. Mảnh thủy tinh bay rào xuống mặt sông, làm vỡ vụn bóng trăng trong chốc lát. Đến chiếc cuối cùng, anh ta gơ rất khéo, chỉ làm găy băng phần chân ly. Và bữa rượu với cái ly giờ đây không thể đặt để vào đâu được ngoài những bàn tay ‘‘xây chừng’’ bắt đầu !

Phút ‘‘giă bạn’’ vào b́nh minh sáng hôm sau, không hiểu sao tôi c̣n có thể nhớ ra chuyện xin chiếc ly găy làm kỷ niệm.

Tối qua, t́nh cờ gặp một người nói giọng Nam giữa miền Trung. Nhớ Cà Mau, lục t́m ly cũ. T́m hoài không thấy. Hỏi vợ. Cô ấy vô tâm : - Cái ly găy chân hả ? Em dụt rồi !

 

 

---------------------------------------

* trích từ tập ‘‘T́nh cờ và Kư ức’’, nxb Đà Nẵng, 2006.