Mai Ninh
Bụi Cũ
Lạy trời gió lên. Gió lốc bung nữa lên cho lá ngô đồng trên cây rụng hết, cho người quét lá hốt một lần rồi xong. Không phải lời cầu xin của hai chị em chạy lăng quăng nhặt lá bàng trên con đường đêm vắng phố Thăng Long. Người đàn bà chống chổi nh́n mấy khóm mây nở bông, bay vội vàng qua bầu trời cùng những cánh chim biển. Gió mùa này hay đẩy mây ra biển. Biển mênh mông tràn qua bao năm tháng, rộng hơn một đời người, dài hơn sự chờ đợi. Chờ ǵ, chẳng lẽ đợi lá rụng qua hết mùa thu cuối.
Cỏ thềm bắc trước xanh nay đă ngả rêu vàng sau ngần ấy ngày đông ẩm thấp. Chỉ có hoa trà vẫn b́nh thản kết nụ dưới mái hiên thiếu ánh mặt trời. Cây trà hoa cương cường sống để chế nhạo thách đố đoá mẫu đơn vội héo tàn ră cánh chỉ dưới một trận mưa. Yểu điệu thắm tươi ngời sắc thế mà mẫu đơn yếu đuối bất lực như nàng công chúa vua cha đem cống xứ người, t́nh hận ngàn thu. Mưa biển giọt nặng chẳng ngờ. Cả khu vườn vẫn giữ măi cây. Cây vẫn cắm chân trong đất chờ đến ngày đại thụ, mặc gió điên mặc mưa hoảng về. Ngày cuối đến tách lià vườn đầy và nhà trống.
Những bàn ghế tủ gương sách vở tranh ảnh đă ào ra khỏi cửa, lên xe cuốn đi cùng với gió. Chỉ c̣n lại trong căn nhà mấy bức tường trơn và cái nền, kỷ vật. Thời gian lửng lơ bay giữa nền và tường, lúc đầu như giải lụa phơ phất, sau đọng thành những hạt sương đục muối. Sương lan toả ra, phủ xuống tóc, mi mắt, gương mặt, len vào phổi. Sương không là hơi nước, sương là bụi. Bụi lọt vào thân thể, chiếm hữu khí quản, đầy đặc tim, sệt quánh óc. Bụi lùi xa hơn thời gian, hơn số tuổi của căn nhà, bụi bốc từ quá khứ. Quá khứ không có tuổi. Bụi chẳng bay đi qua cửa mở, nén chặt không gian này, trùm lên người đàn bà. Do tất cả từ cửu, tất cả v́ lưu.
Đêm giữa ngổn ngang đồ vật, đôi tấm ảnh ngày nào lọt ra từ một trang sách cũ. Những nét mặt sáng thơ lấp lánh dưới ánh đèn. Này mẹ này anh này nụ cười thiên thần hai đứa bé. H́nh ảnh c̣n mà tiếng nói lại không. Tất cả mọi người đă ra đi, sự lặng lẽ chui tận gầm giường, lọt vào các hộc bàn niêm kín. Cả chiếc đồng hồ cũng ngừng đếm thời gian. Những sợi tóc thoáng chốc đổi đời cứng khô trong bụi. Cũng may. Nỗi sầu phải ngưng lại đó, không thể dài theo tóc bạc.
Những nốt dương cầm c̣n vướng trên tấm màn cửa sau cùng đang gỡ xuống, rơi thánh thót giữa ḷng tay. Vội vàng giữ lại, vội vàng áp vào tai. Tiếng đàn xen lẫn xôn xao của đêm Giao Thừa đầy giọng cười con trẻ và anh và mẹ và bạn bè… và ḿnh rộn ràng giữa hai ngưỡng cửa – cửa bước vào nhà và cửa mở ra sân. Đêm trừ tịch lặn sao cho đom đóm nhang trầm mẹ sáng, hướng về chốn ấy quê hương. Hải âu quang quác bay ngang trời Bắc, mẹ ngoái t́m dấu nhạn phương Đông. Thật xa, thật xa một chỗ quay về, nên hăy lấy đây làm nhà mà hoá tan nỗi nhớ.
Nhiều năm qua vườn vắng bướm. Bướm đâu lại về vào lần này, thu cuối. Bướm đă về khi em đến đây cùng với nắng vàng đuổi dọc con đường nhoà mưa đêm trước. Những chuyến xe em cùng tôi đem theo mớ đồ phế thải sau mấy mươi năm gắn bó chạy về phố biển. Phế thải là vất, là đoạn. Tâm trong vật cũng rơi vào hố cùng bao linh tinh đời sống con người. Sách cũ, thư cũ, chăn cũ, gối cũ, quần áo và chiếc mũ len lần đầu tiên đội tuyết. Mắt đâm vào hố. Sao vất đi quá khứ, sao không lưu những ǵ là cửu ?
Người đàn bà cầm trên tay mấy tờ thư không cần định ngày và năm tháng. Gục đầu xuống cùng chia xa và hội ngộ. Từng tên người chạy loang loáng, nhân ảnh giấc mơ ngày tháng cũ. Tưởng đă quên, tưởng đă dứt. Tưởng đă ngừng chạy đuổi, đă hết vấp ngă, đă cắt đứt ước mơ, xoá nhoà h́nh bóng. Bóng lại về, ngập linh hồn trống. Ôm choàng lấy vai xám, phà hơi lên mặt bạc. T́nh yêu thanh xuân bỗng thổi bay bụi, hiển lộ tóc xanh. Nụ hôn ngập ngừng môi hồng máu trẻ, nụ hôn đắm đuối đỏ son thiếu phụ mặn mà. Dưới thềm hiên, trong giấc mơ, quá đêm vừa sáng. Tiếng gọi thầm th́, tiếng mưa róc rách bên kia tường gần cận hay giọng sáo điệu kèn tha thiết của người thổ dân ở lục địa nào xa tắp. Đă từng đến hay mơ ? Những giấc mộng sống dậy, đ̣i hiện hữu ở ba giờ sáng, đi theo và không ngần ngại phơi bày ảo tưởng. Trắng tinh, sạch sẽ, trống hoác khi bừng tỉnh. Chẳng lẽ lại gục xuống những tờ thư để xác định khoảng trống và thời gian.
Khi em đến cùng tôi, có những con hồ điệp. Em theo bướm bước vào mà chẳng ngại sẽ ra đi. Chúng ta biết ḿnh sẽ ra khỏi căn nhà khu vườn sau khi đă hoàn tất những chuyến xe chở chuyên quá khứ. Buổi chiều đă đổ hết xuống phố biển, quán mùa đông không phà nổi một hơi ấm cà-phê. Em xoa hai bàn tay không đeo nhẫn bắt lấy khói thuốc nhả từ ngón gă đàn ông bàn bên cạnh. Mắt tôi bạc hay v́ nh́n em qua làn khói ấy mà em cũng là tôi, già và cũ. Tôi muốn nói với em về người thiếu phụ trong căn nhà rỗng nhưng vườn vẫn tràn đầy cây cỏ chim muông. Lũ chim thức sáng rộn ră yêu đương, chen chét chẳng mệt không ngừng. Mổ nhai nuốt chích hết mật ngọt của mận, của sơ-ri đỏ chín t́nh dưới dương quang rực nứ, để rồi nứt ḷng giẫy chết trước hoàng hôn. Chúng đ̣i đêm hoá kiếp, đ̣i ngày tái sinh.
Người đàn bà đă nói với tôi về chia ly sống chết. Về cuộc chạy đuổi của chiếc xe tang sau những ngày miệt mài lên xuống mười chín lầu của một bệnh viện gồm hai mươi hai tầng và tám cầu thang máy. Trước nhất, bấm nút ngừng ở số mười lăm để vào pḥng chữa mắt, ngồi xuống trước đốm sáng sâu hút như sao xanh, cố ép đồng tử lệch để nhập trùng hai h́nh ảnh. Chỉ có một chú thỏ vẫy đuôi miệng ngậm cà-rốt, không được nh́n ra một con thỏ có đuôi không cà-rốt và một con mông trụi đang ngấu nghiến cái thỏi vàng cam. Không được hai, chỉ một. H́nh ảnh có khác chi cuộc đời, không thể phân ly mà phải là hội tụ. Thỏ con, cà-rốt, sao trẻ thơ quá đỗi ở một sớm mai quặn ḷng thắt nút âu lo. Mấy đứa trẻ trong pḥng đợi đang năn nỉ mẹ đừng bắt nhắm vào ống kính nh́n thỏ t́m sao, chợt nín thinh quên khóc. Chúng ngơ ngác ngó người đàn bà đi ra tay c̣n đè lên cặp mắt nhức bưng bưng như vừa bị đấm. Lại vội vàng ấn nút lên tầng mười chín cho kịp gợt chiếc thià trong bát sữa trắng đục bụi sương. Một muỗng múc cho người nằm đó, một muỗng để sự sống kéo dài đến ngày mai. Ngày mai là tất cả tương lai trước mặt, là niềm hi vọng duy nhất. Sự sống ph́ phù trong ống dưỡng khí. Từng giọt dược tố nhỏ đều hơn thời gian chui vào tấm thân đang chờ hoá bụi. Ngày mai thật dài, đoản mệnh. Ngày mai rồi đă dừng đứng, chiếc xe tang phải thắng gấp trước ngọn đèn bật đỏ. Ngay cả người chết cũng không được một chuyến đi xuôi trót về ngôi nhà cuối của ḿnh. Những năm sau này khi trở lại toà bệnh viện hai mươi hai tầng, ngón tay thiếu phụ vẫn chạm nút mười chín của một trong tám cầu thang máy.
Tôi và em đă bước vào hiệu hoa của hai gă đàn ông đeo bông một bên tai trước khi phố khép. Em mua cho tôi một chậu hoa hồng nhạt bảo đem về trưng nhà mới. Tôi lại nghĩ rằng nếu em không dặn, ḿnh sẽ đặt hoa vào ḷng người đàn bà và chắc sau khi ngó xuống những chiếc nụ đang hé, thiếu phụ sẽ hướng mắt về khung cửa. Cửa lúc này đă mở - v́ em và tôi vừa đi vào để rồi sẽ bước ra. Gió đă dồn mây về ngủ trên cánh đồng đất nâu mầm gieo chưa kịp mọc. Bây giờ gió bỗng trở chiều, cuộn cả khu vườn trút vô các căn pḥng màn treo đă tháo. Phút chốc mọi vật lại tưng bừng đầy ắp, vây quanh người đàn bà và nhảy múa cùng bao hạt bụi hớn hở bay lên từ mái tóc bạc cằn. Những nốt dương cầm chôn xác trong nền gạch chợt trổi dậy đảo điên ca hát. Màn khiêu vũ cuồng nhiệt đă bắt đầu khi chúng ta ra khỏi vùng bụi cũ.
Tôi cài cổng, chân đạp lên băi lá ngô đồng vừa khô sau một ngày ngưng mưa. Các phiến lá to như chiếc quạt chẽ năm cánh dưới gót giầy. Có phải không em, thiên nhiên dai dẳng hơn con người. Lá vẫn c̣n biết kêu dù đă chết. Tôi nghe lá rên cùng lúc tiếng xe em lăn bánh trên con đường băng qua cánh đồng để chạy về thành phố xa. Cuộc dọn dẹp quá khứ tới đây hoàn tất. Khi em đến, có những con hồ điệp bay trong nắng vàng tươi. Khi em đi, đàn chim đen hơn quạ hằng ngàn vạn con rủ nhau băng qua trời đông xám. Chập chùng như một tảng mây.
Em đă lên xe. Tôi cũng khoá căn nhà lần cuối rồi ra đi. Bên kia cửa, người đàn bà ở lại.
(Từ biệt Anguerny, cuối 2006)