ThoChuNhat

 

Chủ Nhật

 

 

Một bàn đôi ghế

một quán sân ga ly trà đậm màu gỗ cũ

một bàn tay lạnh giá ủ bàn tay

hai bờ môi dụi sâu ngấn cổ

hơi thở ấm mùa đông

quà tặng những người tình vội vã

hôn nhau dưới bậc thang

nhịp đập

khẽ

dồn dập

khẽ

tim nhập con tàu

lung linh phiến kính phập phồng

hồi còi hối hả

khăn quàng em rời bến

 

 

Không có bàn tay xoè mở

xoay tìm

vỏ sần của thời gian

của làn da em

năm tháng

của tấm lá

của vết nứt rãnh hở

của lạch nguồn trào nước

cỏ bốc lửa

và đêm

 

 

Không tháo khuy cổ áo/chiếc khăn quàng

bàn tay ngoài bờ ngực

mấy gióng chân cách xa

không sát vào nhau

không quấn níu

sự gặp ở vô tận

như con đường tàu

song song là bất biến

là định luật

là mái tóc muộn màng

là chủ nhật

rời nhau

 

 

Con tàu chạy ngược hình bóng

ngược nhịp tim

đảo nghiêng cây cối

rạc vỗ cánh chim

mỏi

khép hai riềm mắt

bàn ghế ly trà vòng tay ấm

dù có hay không

gặp gỡ     vụt đi     ảo giác

dù có hay không

những người tình chiều chủ nhật cũng lùi lại đằng sau

con đường rầy

hun hút

 

Mai Ninh