HonTheCuaBien

 


 

Chương 4.

 

 

HẢI ĐĂNG

 

 

Cụ ông ngừng lại uống trà, mọi người cũng nhân dịp nâng ly. Nắng vàng ươm đẩy bóng cây lao xao vào cửa sổ và chim ngoài vườn vẫn rộn ră hát ḥ đối đáp. Bà cụ lại nhắc mời khách dùng hoa quả cây nhà lá vườn. Dân lục địa phấn khởi nhấm nháp  những miếng táo ḍn rụm, thịt dai ngọt lịm lẫn chút vị chua ngầm. Ngon quá. Thảo nào các cụ chẳng sống mạnh khỏe. Mỗi trái táo một ngày là bác sĩ khỏi đến nhà mà.

- Thưa cụ, c̣n hai cụ Dương Cúc th́ sao ạ?

- Ấy từ từ, mỗi lúc một người chớ làm sao kể hết được ngay. À ờ, các anh chị làm phim thế à?

 

Mọi người nh́n nhau cười:

- Thưa cụ vâng, phim ảnh có thể chạy qua chạy lại.

- Dấm dớ nhỉ. Thế người xem làm sao hiểu.

- Thưa hiểu chứ ạ.

- Có phải giải thích không?

- Dạ đâu cần.

- Thế à. Những người già cả lạc hậu như chúng tôi cũng hiểu được à?

- Thưa cụ… có nhiều phim làm nhanh quá, có thể các cụ lớn tuổi nh́n không kịp.

- Đấy! Làm cái ǵ cũng chẳng nghĩ đến người cao tuổi, à ờ, cứ coi như chúng tôi bị bỏ xó cả rồi.

- Thưa cụ đâu dám ạ. Cháu xin đại diện cả ngành điện ảnh thưa với cụ như thế.

- Oai nhỉ. Thế tôi cũng xin đại diện cả thế hệ già báo động phản đối như thế nhé. Làm cái ǵ cũng phải nghĩ đến người lớn tuổi chậm chạp, trí óc kém lắm rồi.

- Vâng ạ. Thế th́ chúng cháu phải xin cụ tha lỗi cho thôi.

 

Tiếng cười vui vẻ lại vang vang. Người lo máy móc cẩn thận kéo mấy sợi dây lại cho gọn,  tránh đụng chạm đồ đạc. Cảm giác đầu tiên họ vào đây là đồ đạc sao mà lắm thế, căn nhà thênh thang mà những vật dụng linh tinh cũng chất đầy các tủ, kệ, bàn… Ở một góc, chiếc bàn vuông rất rộng bày đầy hoa giấy. Cụ bà giải thích đó là hoa đám trẻ con ba nhà thi nhau xếp mỗi kỳ lễ lạc, rồi chấm điểm, rồi được thưởng mấy cái kẹo sô cô la là món đứa nào cũng thích. Sau đó th́ đám cháu nội ngoại của hai cụ:

- Cho nên hoa lá giả các anh chị thấy đó là hai thế hệ đấy. Có đề cái bảng nhỏ hẳn hoi phân biệt ra.

- Các cô chú và anh chị thích làm hoa giấy lắm hở cụ?

- Chẳng biết chúng có thích không, nhưng đó là cái duy nhất bà vú dạy và đứa nào cũng bắt chước. Bà ấy là vú đời con rồi đời cháu chúng tôi, như thành phần gia đ́nh ấy mà, không phải người ăn người làm ǵ, mới mất cách đây hai năm.

-  Thời buổi này có được người vú tin cậy trung thành khó lắm cụ. Kiểu đó thành của hiếm rồi ạ.

- Th́ vậy, nên chúng tôi vẫn giữ đám hoa giấy để kỷ niệm. Thỉnh thoảng về, các cháu lại bảo bỏ đi chớ để đó chi cho đón bụi, mà tôi lại thương, dù sao cũng là kỷ niệm. Thời nay chẳng ai quư kỷ niệm nữa ha. Cái ǵ cũng cứ nhạt dần.

- Dạ, chắc tại thời buổi này đời sống nhanh quá, vội vă quá.

 

Cụ ông chép miệng:

- Cũng ngày hăm bốn tiếng mà xảy ra nhiều việc quá nhỉ, nhiều hơn xưa gấp bội. À ờ, mà rồi việc ǵ cũng trôi qua nhanh, chẳng đọng lại.

- Thưa cụ, nhiều việc sẽ đọng lại dưới h́nh thức khác cụ thể hơn.

- Ví dụ?

- Ví dụ việc gặp hai cụ hôm nay. Cuộn phim này sẽ c̣n đời đời đấy ạ.

 

Ông cụ cười, nháy mắt chế giễu:

- Đời đời! Vật chất th́ có ǵ mà đời đời được. À ừ, dù sao cũng giữ được trong một thời gian, thế th́ đầu óc đỡ bận bịu lưu trữ nhỉ.

- Và chính xác hơn, bảo đảm hơn cụ ạ.

- Chắc là chính xác không? À ừ, tôi nghe nói làm truyền thanh truyền h́nh các anh thường nắm quyền sinh sát, cắt bỏ đoạn này v́ không hạp với quan điểm ḿnh, chắp nối đoạn kia để ca tụng cho cái ḿnh muốn quảng cáo... Đúng không?

 

Nhóm truyền h́nh nh́n nhau cười, so vai:

- Dạ cũng tùy chuyện thôi.

 

Ông cụ chợt nhớ ra điều ǵ:

- À ờ này anh chị, nhân tiện tôi hỏi, cái ǵ bây giờ mà viết thư hay tin tức ǵ là một phút sau ở bất kỳ đâu đâu trên thế giới cũng nhận được? Là cái ǵ mà ghê gớm vậy?

- A dạ, là Internet đó cụ, gọi là mạng quốc tế.

- Đúng thật vậy chứ?

- Dạ đúng.

 

Cụ cười phá ra:

- À ờ, vậy mà kỳ trước con thằng Trung nói, tôi nh́n nó nghi ngờ, bảo ờ th́ tuy nội lú lẩn quê mùa nhưng cũng đừng tướng lên đủ thứ. (Vẻ sảng khoái) Té ra thời buổi văn minh có khác. Chớ anh chị biết hồi đó ông Diệm mất năm sáu ba nhỉ, rồi sau đó ông này lên ông kia xuống, đảo chánh liên miên, mà ở đây nhà nào không có ra dô hay ra dô bị hư là coi như chẳng biết ǵ. (Trầm ngâm) À ờ, cũng hay, dạo đó chiến tranh đă leo thang mà  đảo này b́nh yên như vại, chẳng ai bàn tán hay quan tâm. Khi nào có đợt bắt lính th́ họ trốn, họ trốn giỏi cực kỳ. Rồi  chính quyền như cũng làm lơ. Dân lại kháo nhau đảo thiêng lắm, dễ ǵ bắt con của đảo đi vào chỗ chết. (Cười) Hễ cái ǵ tốt th́ họ bảo đảo thiêng, cái ǵ xấu đổ tại người lục địa.

- Thời đó vẫn có báo chí mà cụ?

- À ờ, đảo này th́ tuyệt đối là báo không bơi tới, mặc dù chẳng xa xôi ǵ. Có một tiệm sách ́ xèo dở sống dở chết, chỉ bán sách vở học sinh. Dân chữ nghĩa th́ vào lục địa mà mua, có ra dô nghe tin tức. À ờ, dân chài th́ sách báo phải vẽ chiếc thuyền may ra họ xem cho biết.

- Họ cũng đi học chớ, thưa cụ?

- Về sau này. Thời đó mấy ai. Cái ǵ cũng hạn chế lắm.

- Vâng.  Phương tiện cũng ít cụ nhỉ, chớ phải như bây giờ th́ cái chết lạ lùng của cu Hải và cậu Dũng sẽ bay khắp nơi...

- Ừ, rồi lại đồn đại tùm lum, bàn ra tán vào cho là dị đoan, dân đảo lại cho người lục địa báng bổ thần thánh.

- Thưa cụ, đặc biệt là dân đảo chẳng ai bị chết kiểu đó à?

- Th́ nào có biết chuyện từ xửa từ xưa. Chỉ nghe nói vậy và họ đổ thừa dân tứ xứ tới đây ấy mà, bởi v́ thường xinh đẹp hơn dân địa phương. À ờ, mà ngay cả ở thành phố lớn, đẹp cỡ con Ti là đă hiếm rồi.  

- Thế, về sau cô Ti có bạn trai chứ ạ?

- À chuyện này... Có, con Ti có bạn trai...

 

 

X

 

 

Bữa tiệc tại nhà Tuyết vừa tàn, bạn bè thu xếp bàn ghế lấy chỗ nhảy đầm. Trung ngồi một góc khuất với Duyên, cô bạn gái mới ra từ lục địa, Trinh lăng xăng dọn dẹp với các bạn và Ti lặng lẽ ra ngoài ban công nh́n ngọn hải đăng. Hải đăng của Ti.

 

Bỏ sau lưng tiếng nhạc rập rềnh, Ti tựa người vào lan can nh́n gió đêm lướt trên biển âm thầm tạo những gợn sóng lăn tăn chọc ghẹo bờ cát mịn. Căn nhà này rất gần người bạn thầm lặng của Ti. Nó vẫn sáng, ánh sáng nhợt nhạt vàng úa. Ngọn đèn đă cũ kỹ lắm rồi, vậy mà giữa cái mông lung đen ng̣m của biển của đồi trên đảo, nó vẫn tỏa sáng được, vẫn cho người ta thấy sự hiện diện của ḿnh, vẫn hướng dẫn nếu có con thuyền nào qua lại trong đêm. Cái tháp lẩn trong bầu trời tối, ánh đèn hắt lên thành đường viền như khung tranh treo lửng lơ. Ti thích nh́n h́nh ảnh đó, vẻ hư hư thực thực huyền bí thế nào.

 

Ở đó cụ Tám và vợ sinh sống canh gác cả đời từ thời trai trẻ, từ thời nhóm bố mẹ Ti chưa ra đảo. Ông Tám cao lừng lững, bà Tám thấp bé nhỏ con, mỗi lần nói chuyện bà ngước lên và ông cúi xuống. Ban đầu thấy vậy Ti cứ cười, dần dà Ti đâm yêu h́nh ảnh như đôi chim mớm mồi cho nhau ấy. Mỗi lần ghé thăm Ti không quên mang biếu hai cụ món ǵ đó, khi th́ ít trái cây, khi phong bánh, có khi là vài cánh hoa vườn. Và hai cụ đă đáp lại bằng cả tấm ḷng tŕu mến, kể cho Ti nghe bao nhiêu chuyện vui buồn trên đảo. Từ khi cụ bà  mất, cụ Tám lủi thủi một ḿnh, cũng là lúc Ti vào lục địa, nên mỗi chuyến về là những buổi tâm sự hàn huyên không dứt. Cũng chẳng có ǵ nhiều, nhưng hai tâm hồn già trẻ v́ quấn quưt nhau nên dù ngồi im không lời cũng thấy là rất nói. Giọng cụ Tám khàn khàn chậm chạp, ánh mắt hiền từ nh́n Ti ngồi trên chiếc ghế cao của hải đăng đăm đăm ra biển.

 

Chuyện cụ Tám trong một đêm mưa băo thời xưa, nhờ ánh mắt thanh niên đă cứu một ông Tây thế nào, cả đảo chẳng lạ ǵ.  Chỉ lạ là trong cảnh gió mưa dồn dập, mặt biển dâng lên hạ xuống đen ng̣m, sóng ào ạt rút lên tận đâu đâu rồi đập mạnh xuống, rầm rập kinh hoàng, mà trong bóng tối như không ǵ có thể tối hơn, làm sao mắt người dù trai trẻ lại có thể thấy một cái đầu nhấp nhô mà lao ḿnh ra cứu? Hỏi, cụ Tám nói cụ cũng không biết làm sao thấy được. Cụ c̣n nhớ như in mặc dù chuyện xảy ra đă hơn nửa thế kỷ. Rằng đang ngồi lơ mơ rít điếu thuốc vấn, chợt cụ đứng bật lên như có ǵ giật dậy, nh́n ra biển. Cụ chụp cái ống nḥm, cái ống nḥm han rỉ cũ mèm. Vặn vọ măi, cụ ngờ ngợ như có cái ǵ bám vào miếng ván nhỏ, có thể là một con mực, con ốc biển hay là một con người. Nhưng sóng cứ chao đi nhào lại rồi có khi mất tăm, cụ không định rơ được. Lại ngồi xuống. Lại đứng bật lên. Lần thứ ba th́ một con sóng dữ dội quất ngọn lên cao, và với ánh mắt hăi hùng, cụ Tám mơ hồ nhận ra có một con người bám trên đầu ngọn sóng. Thế là không kể mức độ gió mưa nguy nan ǵ nữa, cụ lao xuống thang nhào ra biển. Khó nhọc lắm, bao nhiêu lần thấy thoang thoáng đó rồi vụt ra xa, thấy trồi lên rồi trụt xuống mất tăm... Một hay hai thế kỷ trôi qua, khi cụ Tám vừa chạm được đến người ấy th́ nước trêu ngươi trơn tuột lại kéo vuột đi. Cụ Tám vừa bơi t́m vừa cầu nguyện. Hỏi cầu nguyện ai, cụ bảo chẳng biết,  thần linh nào lướt qua đầu th́ cầu, kể cả ông địa (cười khà), mặc dù  ông địa chỉ quản lư đất liền. Cụ trồi sụt giữa nước mênh mông, nhào hụp trong sóng, cố sức tranh đấu không chịu thua sóng và mưa băo hùa nhau quất vào mặt đau rát đe doạ. Cụ lặn sâu xuống để nh́n lên và bám theo ngọn sóng trên cao nh́n xuống. Măi rồi khi đă mệt nhoài, cái miếng ván mang con người ấy ở đâu lại kề ṿng tay cụ. Thế là thoát nạn. Cụ Tám đem người ấy lên bờ. Người ǵ mà dài ngoẵng nặng tŕnh trịch, râu ria trùm khắp mặt, lông lá đầy ngực đầy tay chân. Gớm ghiếc quá. Mới nh́n thấy cụ Tám giật ḿnh kinh hăi, không biết phải là người ta hay vượn tinh tinh. Ǵ th́ ǵ, cứu cái đă. Cụ ́ ạch kéo lê thân h́nh lạ lẫm ấy trên cát, thả nằm xa mép nước rồi chạy đi kêu cứu. Trong cái mịt mùng tăm tối nào gió nào mưa nào nước rạt rào kêu réo đập bờ, dân chài đổ ra băi, khiêng cái thân thể dị dạng ấy về ngọn hải đăng…

 

Người Pháp ấy là vị cố đạo đầu tiên, đă lập ngôi nhà thờ và trải qua nhiều đời rồi đến linh mục Thuần cai quản. Ông cố đạo kể hoài bằng đủ thứ điệu bộ người ta mới mang máng hiểu rằng con tàu chở ông ra đảo bị đắm. Ngày nào ông cũng ra ngóng nhưng không tin tức ǵ hai người đi cùng với ông.  Măi ba ngày sau mới nghe làng dưới có hai xác dạt vào, śnh chương nứt da không nhận diện được nữa. Nhưng ông cha đạo chắc chắn đó là hai người Việt Nam đă đi với ḿnh, là vị linh mục trẻ sẽ lưu lại đảo một thời gian làm thông ngôn và giúp ông cha Tây hiểu đời sống đảo, và một chú giúp nhà thờ dự định sẽ xây. Ông cũng nói rằng trong khi tàu đắm ông không thấy hai bạn đồng hành, và trong cái tối mịt đất trời, ông bám chặt miếng ván tàu dạt tới bên nách, vật vờ mặc sức sóng đưa lên hạ xuống, đến lúc suưt kiệt sức buông xuôi bỗng nhiên ông thấy sáng rực ở một góc biển mênh mông. Ông mở mắt cố châm thủng màn nước để nh́n th́ lạ lùng chưa, Đức Mẹ với ṿng hào quang chói chan đứng trên đỉnh đồi, hai tay ṿng lại như ôm ông, làm dấu cho ông bơi vào. Ông nh́n không chớp, không rời, chỉ khi sóng đánh đi làm ông mất dấu. Ông cứ thế theo ánh sáng cố bơi vào. Nhưng sóng gió vùi dập hành hạ không nương tay. Thấy đó mà c̣n xa vô kể. Cuối cùng khi tưởng đă thực sự kiệt sức buông xuôi, trong tích tắc cha đạo hướng ḷng tới Chúa toàn năng xin về hầu dưới chân Ngài, th́ có ai nâng xốc người ông lên, kéo đi, như phép lạ… Về sau ông nhận ra ṿng sáng đó là ánh đèn và đỉnh đồi là ngọn hải đăng, nhưng ông không nói chi tiết này ra. Câu chuyện đó lặp đi lặp lại, thêm thắt t́nh tiết cho ly kỳ, như  người ta đồn  miếng ván mỏng manh ông cố Tây bám vào đă lưu giữ lâu năm tại nhà thờ, được Đức Mẹ ẩn hiện trên ấy, dang tay, mặc đúng màu áo xanh như ông đă thấy giữa đêm giông băo. Miếng ván thực sự đă được đặt vào áo quan khi tẩm liệm ông cố Tây từ đời nào, vậy mà chỗ tường dựng tấm ván đó có khi chợt sáng rực như thắp đèn, nên một bàn thờ nhỏ được đặt ngay chỗ ấy. Chuyện nào dân đảo cũng bàn tán hăng say với niềm xác tín quyền phép của Chúa toàn năng vô hạn. Dựa vào ḷng tin tuyệt đối đó, ông cố đạo thuở sinh tiền nói riêng và nhà thờ nói chung, đă cảm hóa được tính thô thiển dân chài thường căi cọ hoặc đánh nhau nhừ tử chẳng v́ đâu. Người ta thường nhắc giai thoại mấy gia đ́nh căi cọ ấu đả nhau, như bác sĩ Yersin, ông cha Tây lặng lẽ quay phim, loại phim thời cổ lỗ, và cuối tháng đó phát ra sau buổi lễ. Nhiều người nhận ra ḿnh, nhận ra hàng xóm, nhận ra cử chỉ thô bạo và ánh mắt dữ dằn, lời lẽ khiếm nhă… Ai cũng cười v́ đó là lần đầu tiên dân đảo…. đóng phim. Và người ta xấu hổ, từ đó cách cư xử dịu nhẹ hơn xưa…    

 

Rồi có một cô gái mang bầu. Việc này là quả bom đổ xuống đảo. Ai cũng phẫn nộ, đ̣i biết người nào là tác giả cái bụng của cô con gái nhà chài này. Bởi thiên hạ cho rằng điều vi phạm phẩm hạnh sẽ mang lại tai họa cho đảo. V́ cô không nói ǵ, dân chúng họp lại tra khảo từng thanh niên, rồi đến đàn ông. Rắc rối quá, cô khai đó là bào thai của một người ngoại quốc. Thiên hạ lại càng không tin v́ ông cha đạo là ngoại quốc duy nhất trên đảo, mà là thánh. Thánh th́ chẳng ai chung chạ với đàn bà. Họ dọa nhốt cô vào một căn cḥi rách nát trên đồi v́ tội vu khống cho “ông thánh”. Cô nói dạo nhà thờ có mấy vị khách từ xa tới, một hôm cô đem cá lên cho nhà chung, ngay hôm sau một người râu xồm xoàm chận cô trên đồi khi đi nhặt củi… Dân đảo bán tín bán nghi cố nhớ dạo nào nhà chung có khách lạ, chỉ nhớ cha mẹ ông cố đạo ghé thăm một lần, mà đă già rồi. Hỏi, cô chỉ lặng thinh không trả lời bất cứ hạch hỏi nào nữa, một sự lặng thinh cứng cỏi đáng nể. Cuối cùng người ta bàn nhau chờ ngày cô khai hoa nở nhụy, nếu đứa bé không phải giọt máu của dân ngoại quốc th́ sẽ đuổi cô khỏi đảo. Ngày ngày cô vẫn theo mẹ ra băi đón ghe cá cha và anh về, đem ra chợ bán. Ban đầu người ta tránh hàng cá của cô, cho là đụng vào cô th́ xui xẻo, cho cô là người đáng khinh. Nhưng quái lạ, ghe cha cô luôn được nhiều và cá ngon hơn mọi ghe khác, thét rồi muốn cá ngon th́ cứ việc đừng nh́n bụng cô nữa. Và bụng cô hiên ngang lum lúp mỗi ngày.

 

Rồi chín tháng cũng trôi qua. Một buổi tinh mơ bước đi chưa thấy bàn chân,  khi mẹ cô bương bả mời bà mụ th́ cả làng chài đă vây quanh căn nhà tranh lụp xụp của gia đ́nh cô rồi. Họ chờ coi mặt đứa bé giống ai. Nếu là con của người dị chủng th́ mắt phải xanh tóc phải vàng da phải trắng. Họ xầm x́ nếu nó “b́nh thường” th́ hẳn cô phải bị rời khỏi đảo, rồi cô sẽ đi đâu, có khai tên chú chàng nào đă tư t́nh với cô không, và người đó sẽ bị h́nh phạt ǵ, hay là trốn khỏi đảo với cô cho có đôi có cặp… Họ cũng không quên cha mẹ và anh cô, không biết những người này sẽ tính sao với đứa bé. Suốt thời gian cô bầu b́, bố và anh như bị con ǵ châm, cấm khẩu, lúc buồn thiu như mèo ngái ngủ lúc lại hùng hổ bất chợt như mèo nổi cơn thịnh nộ. Riết rồi bạn chài cũng quen với hoàn cảnh ấy, họ chịu khó hiểu và chịu khó chia sẻ với gia đ́nh cô, nhưng sự im lặng cứng đầu của cô là điều khó hiểu. Vài người nhân hậu bênh vực, bảo con dại cái mang mà, cha mẹ sinh con trời sinh tánh, lỡ  đứa có máu lăng loàn chẳng lẽ giết đi sao... Bây giờ thực tế là đứa bé đang rục rịch chui khỏi bụng để chào bà con dân đảo, gia đ́nh cô sẽ đón tiếp nó thế nào? Linh tinh lời bàn. Như cánh đàn ông, sáng nay bố và anh cô đi biển chưa về. Đàn bà đă vây quanh nhà chờ nghe tiếng trẻ sơ sinh, căng thẳng khẩn trương như nghe tăng thuế mà thu hoạch lại kém. Xa xa, tiếng chuông nhà thờ báo buổi lễ sắp bắt đầu. Mặt trời chưa hâm ấm đất.

 

H́nh như cô gái sinh khó. Qua lớp phên tre, bà mụ nhổ toẹt miếng bă trầu, giọng đùng đục rè rè vừa cằn nhằn vừa dỗ dành ráng cắn răng chịu đau con, chưa thấm ǵ đâu, phải thấy đủ chín ông Trời th́ mới sinh được, ráng chịu đau con, đàn bà lúc này là qua ải một ḿnh mà, có ai chia sẻ cái đau của con được đâu, ráng chịu đau con, ai biểu con dại, cái thằng khốn nào đó nó quất ngựa truy phong rồi, bỏ con chịu đựng trăm bề như vầy đây,  cái thứ đàn ông hư hỏng ích kỷ đó, ráng chịu đau con, mày khôn ngoan lắm mà, vậy mà khôn ba năm dại một giờ rồi khổ cả đời cho coi, ối cái thứ con gái đúng là

hũ mắm thúi… đau quá hả con, mày đă thấy mấy ông trời rồi?

 

Bên ngoài các bà ré lên cười, kháo nhau cái bà mụ này lắm điều, đỡ đẻ chưa đủ bận bịu sao c̣n liếng thoắng đủ thứ cho nhọc sức. Tiếng bà lầm bầm như bản nhạc nền cho điệu rên rỉ gầm gừ của cô gái cứ đâm phên nứa túa ra sân, trùm lên mặt đâm vào tai đám dân chơn chất đức hạnh hay tự cho là đức hạnh. Mặt trời đă lên, nắng dịu dàng trải lên khuôn mặt họ rám nâu rắn chắc. Họ nh́n nhau, chờ đợi. Thêm một khắc rồi hai khắc nữa trôi qua, cánh đàn ông lưới cá sắp về. Buổi lễ sáng nay cũng sắp hết. Mọi người sẽ tới đây, chắc chắn họ sẽ tới để “ba mặt một lời” họp thành phiên ṭa quyết định dân số đảo sẽ thêm một hay bớt một. Rồi cũng sẽ bàn tán rôm rả thời gian dài, như trước kia khi bụng cô gái nhô lên sự sống.

 

Chợt mọi người lịm đi một giây rồi như ḷ xo bật dậy, họ cùng nhào lên hè, tṛn mắt nôn nao. Mọi đôi môi đen xỉn bất động trong khi tiếng ré sơ sinh tiếp tục nhả ra từ đôi môi nhỏ xíu hồng hào. Rồi cũng chẳng lâu ly ǵ mà dân làng có cảm giác dài cả mùa đông, tiếng cánh cửa tre ọp ẹp mở ra và bà mụ xuất hiện với đứa bé đỏ hỏn trên tay. Nó nhắm mắt không thèm nh́n ai nhưng môi mỉm cười, thách thức với dân làng từ biển đă về, từ nhà thờ đă tới và đám đàn bà con gái đă túc trực từ tờ mờ sáng, rằng với da và tóc đủ chứng minh lời khai chân thành của mẹ. Mọi người thở ra, thất vọng và an ḷng. Rồi cánh đàn bà ṭ ṃ muốn sờ vào mái tóc dày quăn từng lọn màu quen thuộc mỗi mùa lúa chín, họ vuốt ve đôi má bều bệu làn da mỏng tang, sờ đôi chân tay nhỏ xíu. Thằng bé ơ hờ phó mặc cho mọi ngắm nh́n với lời bàn tán x́ xào.  Nó vẫn thản nhiên nhắm mắt…

 

Lớn lên mắt nó là biển, tóc là đồng lúa đến mùa gặt, thân h́nh được ví với hải đăng. Kiểu vậy mà líu lo tiếng Việt sành sơi, ai mới gặp cũng tức cười. Và lạ, càng lớn nó càng không giống người mà giống... Thánh, nhưng không ai muốn quay về lật lại trang sách cũ. Người ta chấp nhận một cách hoan hỉ thương yêu v́ nó cực kỳ chân thành tốt bụng. Khi ông ngoại già yếu nằm một chỗ, ngày ngày đi biển về là bồng bế tắm rửa cho ông. Nó cũng đă cứu cậu và hai dân chài khác khỏi chết trong cơn sóng to một lần băo biển...

 

Và bởi v́ nó to lớn mà lành như trẻ thơ, ngư phủ mà chẳng giống dân chài, nói tiếng Việt mà phong cách ngoại quốc, nên cô gái nào cũng mê. Người ta khuyên các cô đủ thứ, rằng đừng dính vào thứ bạch quỷ mũi lơ đó mà mang hoạ, dân đảo cho tới giờ là thuần giống mũi tẹt da vàng, sinh con ra vàng không vàng trắng không trắng ma qủy sẽ bắt đi mất. Rằng số mạng nó trôi nổi chẳng biết đâu mà lần, mai sau nó bỏ đi xứ khác th́ vợ con lại bơ vơ. Rằng bây giờ nó hiền lành vậy chớ mai mốt nó đổi tánh thay t́nh th́ làm sao cản được… Đủ thứ. Nhưng lời khuyên cha mẹ một đằng mà con tim các cô đi một nẻo. Có lần dịp Trung thu rước đèn về, thấy một cô ôm gói áo quần  ngồi ở đầu hè, nó hỏi cô làm ǵ ở đây, nói em chờ anh. Hỏi chờ làm ǵ, nói em thương anh muốn đến ở với anh. Nó lẳng lặng nắm tay dắt về nhà kêu cửa bố mẹ cô rồi bỏ đi, gọi ǵ cũng không quay lại. Từ đó nó lại càng được dân làng tin cậy.

 

Năm mười chín tuổi, một ngày nó không bao giờ về nữa. Băo to quá và thuyền bị lật. Nó nhào xuống cứu bạn, nó sải tay, nó kêu, nó lẫn vào đám cá đă lưới được đổ ụp trả lại biển, nó nhào lặn kiếm t́m, nó túm đuợc một người và nhanh chóng kéo cây cột buồm găy ấn vào tay họ, rồi lại lao xuống sâu… Nhưng chẳng t́m ra ai nữa và cũng chẳng ai t́m ra nó. Cả làng là một đám tang. Ngọn hải đăng đêm đó oái oăm chỉ dơi mắt nh́n sững xuống nước, không xoay…

 

Bây giờ nh́n ngọn hải đăng quét sáng từng vùng, Ti  thấy lờ mờ xa xa có bóng người di chuyển trong căn pḥng chính. Chắc chắn là cụ Tám rồi. Tội nghiệp, bây giờ mỗi lần leo lên chiếc thang uốn ṿng đối với cụ hơi khó khăn. Hôm trước thấy cụ leo lên chậm chạp thỉnh thoảng phải ngừng nghỉ, Ti hỏi:

- Ông ơi, có cách nào cho ông leo lên dễ dàng hơn không?    

- Có.

- Cách nào?

 

Cụ Tám cười móm mém:

- Về hưu. Nghỉ luôn á.

- Rồi ai trông nom hải đăng?

- Th́ vậy. Thời bây giờ chẳng cậu nào chịu chôn đời ở đây như ông hồi đó. Họ cứ bảo ông ráng năm nữa á.  Tại cái ǵ đó chưa xây, sắp xây.

- Cái ǵ sắp xây hả ông?

- Cái đài ǵ ǵ phát sáng phát h́nh ǵ ấy mà, làm hải đăng luôn á.

- Trời đất, rồi bỏ cái này?

- Ừ, họ nói nó lỗi thời rồi. Có cái kia thuyền bè cũng thấy vậy, c̣n tốt hơn cái này nhiều á.

 

Ti trầm ngâm:

- Cái chính là, nếu họ bỏ, ông sẽ sống ở đâu?

- Họ nói cho ông ở lại đây. Chớ chỗ này không dùng nữa họ lấy làm chi á.

- Họ có đập phá đi không ông?

- Hú vía không cháu ạ. Tưởng tượng nó bị đập, ông đau ḷng quá.

- Cháu cũng vậy. Như vậy ông vẫn cứ ở đây mà không bị leo lên leo xuống cực nhọc nữa. Nó là nhà của ông cả đời rồi mà. Cháu lại vẫn lên xuống thăm ông được.

 

Và hai ông cháu lại nh́n ra khơi. Cụ Tám bập bệu nhai bánh Ti mang từ lục địa về, những cái bánh in đậu trắng bên trong có mỡ sa xắt hạt lựu béo ngậy trộn đường cát và đậu phộng giă nát thơm tho. Bánh ǵ lạ quá, ngon quá.

- Tội nghiệp, bà nó không được ăn cái bánh ngon này á, há cháu.

 

Ti nh́n ông thương cảm, lúc nào cũng nhắc đến người vợ quá cố một cách tŕu mến. Hai ông bà như chim hải âu ríu rít, không rời. Có hai con trai đă vào lục địa từ lâu, thỉnh thoảng về thăm bố mẹ rồi lo chạy vào làm ăn và chăm nom con cái, người nào cũng ba bốn đứa. Chúng không yêu hải đăng, chỉ thấy đó là căn nhà chật chội tối tăm mỗi lần bố mẹ về thăm ông bà nội. Có lần đuổi nhau trên cầu thang ngoằn ngoèo, một đứa té sứt da trán. Thế là chúng ghét luôn. Nhà ở phố đầy đủ tiện nghi, làm ǵ lúm thúm sơ khai như ở đây, nơi gọi là “căn pḥng” của ông bà Tám nhỏ xíu vừa kê chiếc giường và cái tủ nhỏ. Tṛ chơi th́ chẳng có ǵ, bữa đầu leo chễm chệ trên chiếc ghế cao nh́n ống ḍm c̣n thú vị, sau đó chúng hết thích, nói nh́n chóng mặt mà chẳng thấy tàu bè ǵ. Bởi ngọn đảo này cũng chẳng c̣n tàu bè qua lại sầm uất như xưa. Cái ǵ cũng phôi pha đi, cũng giảm thiểu, cũng khép lại. Mọi sinh hoạt thu gọn, tàn tạ, cái sơ đẳng không sống được lâu và người ở đảo cũng tha phương khá nhiều. Chỉ c̣n lại các ông bà cụ hay nhóm thanh niên bạn biển, mà cũng giới hạn lắm rồi. Ai cũng thích vào lục địa. Đảo chẳng có ǵ phát triển.

 

Từ ngày góa vợ cụ Tám sụp xuống thấy rơ, nhưng nhất định không chịu vào lục địa sống với con dù cả hai đều nài nỉ.

- Vô lục địa làm chi hả Ti. Con cháu nó cũng tất bật lo làm ăn, lo học hành. Ông quê mùa chậm chạp, ở chung chỉ vướng chân vướng cẳng nó phải lo cho ḿnh á. Năm ba bữa nửa tháng chẳng sao, kéo dài hoài nó chán, có khi nặng nhẹ th́ ḿnh lại tủi thân. Chi bằng ông cứ lủi thủi ở đây rồi chết quách là khỏe! Với lại phố phường xe cộ, lần nào vô thăm trẻ nhỏ ông bà cũng bị chóng mặt, bị ho khèn khẹt suốt á. Không quen thành phố mà. C̣n cháu, cháu thích lục địa không?

- Cũng có cái thích ông ạ, nhiều cái ngoài ḿnh không có, nhất là cho bọn trẻ tụi cháu học hành. C̣n khí hậu th́ chắc chắn ngoài ḿnh là nhất rồi.

- Ừ, vào đó ông có cảm tưởng nghẹt thở. Chỉ ở đây ông mới thấy cái phổi ḿnh chịu được á.

 

Cụ Tám nh́n mông lung phía đồi, nơi mộ Thúy ẩn hiện trong đám cỏ lau:

- Ông có xin miếng đất gần mộ bà á. Cũng không xa mẹ cháu là mấy. Như vậy mỗi lần lên thăm mẹ, nhớ ghé thăm ông bà cho đỡ buồn.

 

Ti cảm động ṿng tay ôm choàng đôi vai gầy guộc cụ Tám. Mắt cụ hom hem chớp lia, đôi môi xốc xếch mếu máo cười. Thật cận kề, Ti nh́n những nếp nhăn chen nhau chất chồng lên hai g̣ má cụ Tám như thể không đủ chỗ. Những nếp nhăn chui trốn vào hốc miệng với mấy chiếc răng cố t́nh nán lại làm cột kèo gượng gạo chống đỡ. Môi cụ Tám cũng lận mất bên trong, mỗi lần cười nói chúng phập phều phát âm không đúng lắm. Nhưng Ti hiểu hết. Bằng t́nh thân và ḷng âu yếm.

 

Bây giờ đứng ở hành lang nhà bạn nh́n xa xa đỉnh hải đăng, Ti mường tượng đến chiếc lưng cong cong tháng ngày, đôi bàn tay chai sần không v́ thắp sáng hải đăng mà v́ làm củi kiếm thêm tiền nuôi con ăn học. Ti thương ông bà Tám quá, những con người chơn chất. Có lần ngồi ở chái bếp cụ Tám che thêm bên ngoài, bà Tám nướng khoai lang cho Ti vừa lúc trời ào cơn mưa giông. Mùi đất nóng bốc lên, bà cụ hối bảo Ti vào trong kẻo bịnh. Nhưng bỏ bà một ḿnh th́ thương, Ti nhất định ngồi lại. Mùi khoai nướng thoang thoảng, tiếng củi tí tách, nước mưa tuôn từ mái tranh rơi xuống nền đất tất bật vội vàng như người ta réo gọi nhau ngày gặt… Và qua làn mưa thẳng đứng, hơi nước thoang thoảng trên đồi lao chao uyển chuyển múa. Mưa, đất, khoai nướng quyện vào nhau thành một mùi độc đáo cho chiếc mũi tinh tế của Ti cảm nhận đến tận cùng niềm khoái cảm mới mẻ này. Và ngọn đồi thấp thoáng trong mưa, mặt đất lao chao trong nước,  màu ch́ bao trùm tổng thể, tất cả tạo nên h́nh ảnh buồn bă dị kỳ nhưng tuyệt đẹp. Ti nh́n măi đến lúc bà Tám vừa thổi nguội củ khoai âu yếm đặt vào tay. Miếng khoai lùi ngày mưa từ tay bà Tám đáng quư chẳng khác cao lương. Ti thấy ḷng ḿnh ấm áp mặc dù gió trên đồi bất chợt xào xạc chen  mưa xốc đến chỗ họ ngồi…

 

Nhớ đến đó th́ đèn pha vừa quét đến, Ti vẫy tay chào cụ Tám, hy vọng cụ nh́n thấy v́ h́nh như cụ áp sát vào cửa kính ḍm sang. Từ xa qua lớp kính hải đăng trông cụ lại có vẻ thẳng thớm cao lớn hơn, bớt vẻ kiệt quệ. Ti vẫy tay lia lịa. Cụ Tám áp sát mặt vào cửa kính, cũng vẫy tay, cánh tay nh́n từ xa cũng trẻ trung hơn. Nhưng mà ḱa, h́nh như có thêm ai nữa sau lưng cụ Tám. Chắc là con trai hay các cháu cụ về. Ngày mai lên thăm, sẽ biết…

 

 

X

 

 

Khi người thứ hai th́nh ĺnh bị rơi vào t́nh trạng hôn mê và con ngựa chết bất đắc kỳ tử chỉ trong ṿng một phút, báo chí bắt đầu loan tin và pḥng thí nghiệm cử Phong ra đảo ở lại một thời gian nghiên cứu. Người ta nhắc đến cái xác cách đây hai mươi hai năm cùng một chỗ này của người vớt rong xanh, người rơi vào t́nh trạng hôn mê bất ngờ cách đây mười năm, hay hai con chó chết năm ngoái… Trong phổi không có nước và bùn, chỉ ngập tràn máu có dấu hiệu bị đầu độc. Những cọng rong xanh trông vô tội mà mang trong ḿnh bản chất giết người. Khi tan rửa, nó thải ra hóa chất có độ lưu huỳnh cao rất độc hại, là một chất hơi ga cực mạnh có thể làm chết người trong ṿng một phút. Kết luận của pḥng thí nghiệm khiến mọi người sững sờ, và vùng đầm lầy có loại rong xanh này bị phong tỏa. Thường khu này dân đảo ít ai lai văng, chỉ vài người vô ư phiêu lưu v́ tưởng rong dùng được.   

 

Sau khi đến tận nơi xem xét vùng đầm lầy lấy mẫu rong, Phong mượn xe đạp lang thang khắp nơi. Anh thấy yêu con đảo nhỏ yên tĩnh này. Ở đây mọi thứ như xa cách với đời sống phố thị trong lục địa, mọi thứ như không bị thời gian can thiệp, mọi thứ như dừng lại từ thuở nào. Đôi chân đứng yên nhưng tim vẫn đập, phổi vẫn thở và dù tay chân như thừa thăi, con đảo vẫn hờ hững sống với nhịp thật chậm và buồn,  uể oải mà an nhàn. Và Phong yêu sắc thái đó, nó giúp người ta quên đi những tất bật tranh đua của đời sống nơi lục địa.  

 

Chiều đó Phong lên ngọn hải đăng. Đây là một trong những ngọn hải đăng hiếm hoi c̣n hoạt động, nó đóng vai tṛ gần như đồ cổ khiến con đảo thêm duyên dáng đáng yêu. Mỗi lần có người quen ra đảo về đều nhắc đến nó đă khiến Phong thêm lưu ư. Anh đă trải qua một buổi chiều êm đềm với cụ Tám và bữa cơm đạm bạc nghèo nàn của cụ lại cho anh ngon miệng bất ngờ. Chỉ là cơm trắng với rau tập tàng luộc chấm mắm nêm và mấy con c̣ng rang mỡ, mặn đậm đà. Rồi Phong theo cụ Tám lên thắp hải đăng, dùng ống nḥm nh́n quanh biển đen ng̣m và trong bóng đêm trùm nhanh xuống đảo, hai người đàn ông một già một trẻ tṛ chuyện râm ran trong khói thuốc, linh tinh đủ thứ chuyện trên trời dưới đất như tri kỷ lâu ngày. Và Phong yêu ông già biết bao nhiêu. Qua đôi môi hầu như lận úp trùm lên lợi, Phong biết thêm nhiều điều về ngọn đảo này, về đời sống và một số nhân vật. Phong nghe đến những cái chết bất ngờ, những tập tục mê tín dị kỳ …

 

Đêm đó trước khi đi ngủ, Phong nh́n quanh một ṿng hải đăng. Ánh đèn vừa quét đến căn nhà gần nhất nhô trên đỉnh đồi, Phong thấy có bóng trắng chồm người ra lan can vẫy tay. Anh vội chụp cái ống nḥm. Và anh hớn hở vẫy tay chào lại. Không phải bóng ma, mà là một cô gái. Anh hỏi cụ Tám có biết nhà bên kia không, cụ cười:

- Thấy cái ǵ rồi hả? Ờ, ai cũng nói thường thấy một bóng trắng đứng trên lan can nhà đó á.

 

Phong ngạc nhiên:

- Ma hả cụ? Cháu thấy một cô gái mà?

- Ừ th́ ma con gái, nhất là cho đàn ông nh́n thấy th́ phải là ma gái chớ sao.

- Có bao giờ cụ thấy chưa?

- Thường, thét rồi cũng vẫy tay chào lại như bạn á.

- Chủ nhà đó họ có biết không cụ?

- Có biết th́ họ cũng ba hoa là người nhà hay bạn bè, chớ có ai muốn xác nhận nhà ḿnh bị ma leo lên? Cậu khùng chưa!

 

Phong nằm trên chiếc chơng tre ọp ẹp tầng dưới cùng, ngủ với h́nh ảnh lờ mờ nửa ma nửa người đó. Anh ngủ thật say sưa, một giấc ngủ ngon lành không mộng mị. Trong cái im lặng tuyệt đối trên đồi, gió đêm ru anh và tiếng sóng ŕ rào lẫn vào tiếng rỉ rả côn trùng như bản nhạc nhẹ đẩy đưa giấc ngủ anh sâu vào điệu nhảy tuyệt vời.

 

Sáng hôm sau Phong như quên bẵng những ǵ thấy hôm qua. Anh từ giă cụ Tám, xuống phố t́m cà phê và ăn sáng qua loa rồi về pḥng thí nghiệm. Gọi là pḥng thí nghiệm cho sang chứ chỉ là tạm bợ nên cái ǵ cũng thiếu. Chủ đích chỉ là có người tại chỗ và mang mọi thứ về lục địa nghiên cứu nghiêm chỉnh. Phong sắp mấy b́nh đựng mẫu rong, từ chỗ khô đến chỗ có bùn, có nước. Rong non, rong già, rong chết. Lủ khủ. Rồi xếp vào tủ lạnh để chuyển về lục địa chuyến trực thăng chiều nay. Ghi chép một lát xếp vào hồ sơ xong anh lại leo lên xe đạp lang thang. Nắng đảo mùa hè không gay gắt lắm, gió  phà từng hơi mát rượi nồng nàn mùi  biển khơi. Phong ṿng lên đồi xuống đồi, dạo hết ngơ ngách phố phường chỉ trong buổi sáng là xong. Anh mua thức nhắm và rượu về với cụ Tám. Lại nhâm nhi lai rai tṛ chuyện rồi Phong ngả lưng lên chiếc ghế dài ngủ lịm đi trong cơn rượu lơ mơ. Chỉ giật ḿnh dậy khi trời đă dịu nắng, buổi chiều bắt đầu xuống trên đồi với giọng ai vui tươi tíu tít gọi và cụ Tám đáp lại hết sức mừng rỡ dịu dàng. Phong he hé mắt chưa tỉnh hẳn, bóng trắng tiến vào sân.

 

 Có phải bóng ma trên ban công căn nhà bên kia, gần ngọn hải đăng?

 

Phong ngồi hẳn dậy dụi mắt nh́n. Cô gái sững lại khi trông thấy Phong, rồi chào lịch sự và đến gần cụ Tám, đặt lên bàn gói bánh ngọt. Cụ Tám liếng thoắng:

- Này, ông giới thiệu nghe. Đây là anh Phong, người lục địa ra nghiên cứu cái ǵ ǵ rong rêu đó. Đây là Ti, cháu Ti, coi như cháu của tui á.

 

Hai bên chào nhau lần nữa, lần này mỉm cười cởi mở. Phong thu dọn vội ly chai trên bàn đưa tay:

- Mời cô ngồi.

- Ông nhậu nhẹt hả ông?

- Xin lỗi cô, tại tôi ép ông nhấm chút đỉnh cho vui.

 

Ti ngồi xuống tự nhiên, thong dong. Nơi chiếc bàn vẫn đen đúa tối tăm bỗng sáng rực lên, nồng ấm. Cái cảm giác ấy Phong cảm nhận thấy ngay và như phép lạ, nó len lỏi trong anh niềm hân hoan bất chợt, tươi tắn, mới mẻ, vô cớ hạnh phúc tràn trề. Bà thầy bói sau khi đă gieo đi gieo lại nhiều lần mấy đồng tiền đă nhẵn, dấu các chữ nho in khắc bên trên chỉ c̣n nét mờ nhạt, quả quyết rằng mùa hè này anh sẽ gặp nhân duyên trong một hoàn cảnh t́nh cờ do công việc. Nhưng mà… Bà thầy bỏ lửng, anh có hỏi tới nhưng bà lờ sang chuyện khác. Không tin ba cái nhảm nhí đó và mau quên, Phong nói với mẹ là chẳng việc ǵ phải đi xem bói cho con mẹ ạ. Và bây giờ trong anh như chợt trở về câu nói của bà thầy bói, nó khiến anh bạo dạn hơn và hứng khởi bâng quơ.

- À, là cô Ti đây. Hôm qua nghe cụ Tám nhắc đến cô.

 

Ti cười tươi:

- Vậy ạ? Hy vọng cụ không chê trách con lắm hả cụ Tám.

- Cụ chỉ ưu ái nhắc đến cô chớ chưa khen ǵ, nhưng chắc chắn không chê.

 

Nắng chiều oài người lên Ti, ôm thân h́nh thon thả thanh xuân và mơn man đôi má khi Ti di chuyển nhè nhẹ chiếc đầu có mái tóc dài gần thắt lưng. Phong ngồi bên trong, chái hiên che một nửa khuôn mặt trong bóng râm đồng lơa giấu ánh mắt anh nh́n Ti không chớp. Nghĩ bụng đây là sinh vật cực kỳ khả ái, rồi bằng giọng tưởng của ai cài vào mồm ḿnh, anh nhỏ nhẹ:

- Cô Ti trông lạ quá.

 

Ti nhướng mắt:

- Lạ thế nào hả anh?

- Tôi… tôi không rơ. Nhưng h́nh như tôi chưa hề gặp ai với cảm giác như gặp cô hôm nay.

 

Phong lúng búng giải thích và Ti cười ḍn tan:

- Vậy th́ anh lạ chớ đâu phải Ti lạ?

- Th́ cứ cho là thế cũng được.

 

Ti hỏi đánh lảng:

- Anh ở đây từ bao giờ?

- Từ hôm qua.

- A, vậy là anh có lên đỉnh hải đăng. Tối hôm qua.

- Vậy th́ cô là cô áo trắng trên ban công nhà bên kia, chúng ta có vẫy tay chào nhau?

- Đúng rồi.

- Cụ Tám ơi, vậy là hết lư do tin rằng có ma con gái thường leo lên ban công nhà kia rồi nhé.

 

Mọi người cười vui vẻ, ánh nắng cuối ngày óng ánh hàm răng Ti. Bộ ba hàn huyên măi đến sẫm chiều, khi chim hải âu ríu rít từ ngoài và chim trên đồi hớt hải gọi nhau dội xuống, khi những ngọn gió chiều run rẩy trên ngọn cỏ non và câu chuyện đă dứt mà không dứt, Ti xin phép về. Phong tiễn cô xuống đồi. Cây cối hai bên đường che những giọt nắng sót nên không có bóng họ đổ xuống mặt con đường đất nhỏ ngoằn ngoèo, chỉ có hơi hướm mát rượi và thứ ǵ thật êm đềm bao trùm cảnh vật…

 

Từ chiều đó trở đi, con đường nhỏ này dẫn hai người xuống phố. Căn nhà hiu quạnh cụ Tám là nơi ḥ hẹn. Và cụ Tám là nhân chứng cho những buổi nói chuyện thân t́nh mà nghiêm chỉnh. Vẫn trong chiếc sân héo hon này, dưới mái hiên hụt tranh này, bên chiếc bàn đen nhẽm cũ kỹ này, cũng một già hai trẻ này... vậy mà mỗi chiều mỗi mới, mỗi chiều mỗi tinh khôi, mỗi chiều một quyến rũ.  Khi bố Tuấn ngạc nhiên là chiều nào sau khi thăm mộ mẹ, Ti cũng đến thăm cụ Tám, th́ Ti thú nhận với bố về thứ t́nh cảm mới mẻ ḿnh đang trải qua.

- Sao con không nói bố nghe từ đầu?

- V́ con chưa chắc lắm. Mà cũng chỉ mới một tuần thôi mà bố.

- Ừ, mới có một tuần. Và như vậy th́ con đă có ǵ chắc chắn cho t́nh cảm của con chưa?

 

Ti điềm đạm vẻ suy nghĩ:

- Có lẽ có bố ạ. Con chưa bao giờ có cảm giác như vậy với ai.

- Cảm giác thế nào?

- Nếu đúng như các ông bà nhà văn nhà thơ diễn tả, rằng yêu là đêm nằm trằn trọc nhớ tới người đó, th́ con có nhớ tới anh ấy và khó ngủ. Rằng chỉ cần gặp người đó là ḿnh thấy vui, con thấy rất vui mỗi lần gặp anh ấy. C̣n ǵ nữa hả bố? À, ví dụ nói chuyện với nhau, có khi chẳng có ǵ, mà sao cứ thấy rộn ràng trong ḷng bố à. Vậy đă đúng là con đă yêu chưa hở bố?

 

Tuấn gật gù:

- Ừ chắc con yêu. Bố có thể gặp anh ấy không?

- Dĩ nhiên, anh ấy có đề cập, mà con nghĩ là hăy c̣n sớm quá. Nhưng bữa nay bố hỏi th́ con sẽ cho anh ấy đến chào bố. Ngày mai nghe bố?

 

Khó thể diễn tả t́nh cảm của Tuấn trong chuyện này. Cùng lúc anh hoan hỉ là con có đôi bạn, một thanh niên mà vừa gặp anh đă có cảm t́nh và ấn tượng tốt. Cùng lúc anh e ngại, rồi chuyện ǵ sẽ xảy ra cho anh chàng đáng yêu này, có thể nào, có thể nào những chuyện như… Tuấn vội gạt đi, nghĩ là anh ta từ lục địa, chẳng phải ở trên đảo. Cùng vợ chồng Dương và vợ chồng Cường, cả nhóm bàn tán sôi nổi. Ai cũng cho đó là dịp may, nếu điều của dân đảo tin là có thật th́ việc một người từ lục địa cưới Ti là điều tốt. Tuấn thắng bớt ḷng háo hức của bạn:

- Khoan đă, tụi nó mới quen nhau, c̣n trong ṿng tŕnh diễn thời trang và tán tỉnh, đă nói ǵ đến chuyện cưới xin đâu.

 

Cúc hăng hái:

- Nhưng tụi nó đàng hoàng, th́ cũng đến lúc ấy thôi chứ. Để mai tui hỏi thẳng con Ti. Bà Hiền làm cái bánh sô cô la nghe, tối nay tui hẹn hai đứa nó mai tới bà chơi.

- Khoan đă bà, hăng quá khiến nó ngượng nó lại chẳng thố lộ cái ǵ th́ ḿnh lại bí đấy. Từ từ cái đă, vồ vập quá thằng Phong cũng thấy không hay.

 

Cúc trầm ngâm một giây:

- Ừ, lâu lâu bà nói câu nghe cũng được. Mà ông Tuấn, cuối tuần này gặp ở nhà tụi này, ông bảo con Ti dẫn thằng Phong đến nghe, tụi ḿnh xem mặt và định đoạt.

 

Cả bọn cười rộ. Cường nói bà làm như kén trai cho bà không bằng. Rồi cả bọn lại bàn tán sôi nổi, khác hẳn tin Trung có bạn gái. Trong thâm tâm ai cũng có niềm lo ngại mơ hồ mà cố lướt đi, cố làm như không có. Có lần Dương nói với Cường lạ, ở cái đảo này nhiều chuyện không muốn tin rồi rốt cuộc cũng khiến người ta lo âu vô cớ. Và khi lo âu tức có tin, tin th́ sẽ có. Cho nên chẳng nên tin ǵ cả th́ tốt hơn. Cả bọn Tuấn muốn gạt khỏi đầu, khỏi quá khứ những chuyện bất hạnh liên quan đến Ti mà tận cùng thâm tâm họ vẫn có nỗi niềm ǵ áy náy. Rơ ràng là Ti rất khác người, khác trội hẳn những cô gái cùng trang lứa. Không phải chỉ cái tươi sáng xinh đẹp đoan trang, mà trong cung cách của Ti có cái ǵ lạ lắm, không tả được, nó tỏa sáng như mặt trời mùa hạ, nó như những bậc thang vô h́nh đặt Ti lên cao xa mọi người phàm tục. Cứ nghe người dân đảo nói người thủy cung chọn sẽ có cung cách khác thường...

 

Ngần ngừ măi rồi Tuấn chợt hỏi:

- Điều người ta bàn nhau “cứ mỗi trăm năm” th́ tính từ lúc nào? Lúc cu Hải chết, lúc Dũng chết hay lúc nào?

 

Điều âm ỉ lo sợ đă bật ra. Cúc lắc đầu:

- Chịu. Cụ Cẩn bảo lần cuối các cụ biết đến chuyện này là năm dậu, lúc đó cụ Cẩn bảy tuổi. Hiện giờ cụ chín hai, hăy c̣n một năm nữa.

 

Dương kết luận trấn an các bạn:

- Vậy th́ “cứ mỗi trăm năm” cũng là chuyện mơ hồ linh tinh lắm. Cứ vin vào những mớ lộn xộn ấy để thấy là chẳng có ǵ chắc chắn đáng phải lo sợ hết cả. Quên nó đi.

 

Nhưng chẳng ai quên. Lư trí đi một đằng, con tim lo âu vẫn chọn con đường chông gai của nó. Và thực t́nh chẳng ai thấy thoải mái hoàn toàn. Nỗi lo sợ mấy năm qua tưởng nhạt nhoà bỗng nhiên trở về dữ dội hơn bao giờ, lẩn trong không khí, như tồn tại cả trong thức ăn thức uống. Nó là thuốc độc, ít mà ngấm ngầm, từ từ, chậm mà chắc, len vào đời sống vốn đa đoan của những con người liên hệ. Nỗi vui xen lẫn lo âu vu vơ trùm xuống họ mặc dầu đời sống vẫn tiếp tục con đường thảnh thơi vô tư của nó…

 

 

X

 

 

Trở về đất liền, Phong mang Ti trong xách hành lư độc thân của ḿnh. Hai tuần trôi qua nhanh như giấc mơ mà thay đổi cuộc đời Phong đáng kể. Ngồi trên thuyền, Phong nh́n ngọn đảo trước đây c̣n xa lạ nay đă thành một phần hồn của ḿnh. Phong đi nó ở lại, ôm ấp trong ḷng ấm áp một sinh vật khả ái Phong yêu. Phong nhẫm lại t́nh cảm ḿnh trong hai tuần qua, nó đột ngột quá, trọn vẹn quá, tinh khôi quá. Thứ t́nh cảm mà con người phải biết một lần trong đời rồi nhờ nó có thể sống trong bất kỳ hoàn cảnh oái oăm nào hay măn nguyện xuôi tay.

 

Phong mở xách, lấy con ṣ nhỏ óng ánh xa cừ một chiều dạo chơi trên băi Ti đă nhặt nó đặt vào tay anh, mỉm cười giản dị:

- Để kỷ niệm.

 

Anh nắm bàn tay thanh lịch ấy và họ nh́n nhau, thực sự nh́n nhau không tránh né, không ngượng nghịu. Trời chiều màu tím cà thơ mộng lung linh mắt Ti. Trong thoáng chốc trời đất chao lượn, mặt biển gầm gừ. Phong cười nói nhỏ:

- Ti xem, trời biển cũng rung động theo ḿnh.

 

Họ đi chầm chậm dọc băi. Đôi chân trần nhỏ nhắn Ti bước cạnh hai chân mạnh mẽ của Phong ấn trên cát rồi nước tạt vào xóa mất như chẳng muốn lưu lại dấu vết nào. Bong bóng của bọt biển bám măi vào chân Ti, lớp này vừa tan th́ đợt sóng nhỏ khác lại tràn lên như cố t́nh gắn những hạt kim cương nhỏ. Gót Ti óng ánh diệu kỳ bước đi trong nắng chiều trên băi, một thứ nắng mỉm cười ngọt ngào với những tâm hồn không biết đời có nỗi đau trần thế. Tiếng ŕ rào của biển nhẫn nại âm thầm mà bền bỉ, lao xao như hai con tim trong sáng đang loạn nhịp bên nhau. Dây áo xu cheng của Ti vô t́nh thỏng xuống khỏi vai, Phong thản nhiên kéo lên. Cử chỉ giản dị ấy khiến Ti cảm động, một cử chỉ tự nhiên không ẩn ư. Và Ti bước bên cạnh Phong, ḷng nao nao thứ t́nh cảm rạt rào mềm mại chưa bao giờ biết đến.

 

Bây giờ Phong ngồi trên thuyền lênh đênh về lục địa, h́nh ảnh Ti đầy ắp trong hồn. Nắng lung linh trên mặt biển gờn gợn sóng máy con thuyền, nước nhảy múa như nỗi ḷng rạo rực Phong biết yêu lần thứ hai mà sôi nổi hơn lần thứ nhất. Phong nhớ mọi cử chỉ mọi lời nói của Ti, chín chắn trầm tĩnh khác thường đối với cô gái mười bảy tuổi. Gần Ti, Phong thấy hoa lan và cúc đùa nghịch nhau, nghe gió và sóng biển thầm th́, ngửi mùi hoa hồng thoang thoảng ngọt ngào. Gần Ti, Phong thấy như có cái ǵ ḿnh nương tựa vào được, cùng lúc lại mỏng mảnh bấp bênh. Phong thấy ḿnh có thể tin tưởng mọi thứ vào cô gái nhỏ bé này, cùng lúc lại thấy có cái ǵ khó ḷng xuyên thấu. Tất cả những mâu thuẫn ấy tạo cho Phong một hấp lực hoàn toàn mới mẻ, quyến rũ bâng khuâng. Phong dự định sẽ kể cho mẹ và chị nghe. Mẹ vẫn mong đợi có cháu bế bồng trước khi tuổi đời đè lên chân tay yếu đuối. Chợt anh nhớ tới lời bà thầy bói. Năm nay. Nhân duyên bất ngờ. Th́ đúng quá rồi. Nhưng anh chẳng để ư sau đó bà ngập ngừng lảng sang chuyện khác. Anh đang yêu và chỉ nhớ những ǵ muốn nhớ.  Ḷng Phong miên man thứ hạnh phúc rộn ră mà đằm thắm, rất ít  thời gian quen biết nhau mà như trải cả trăm năm. Một hôm anh bẻ đôi củ khoai nướng trên nhà cụ Tám cho Ti, gợi ư:

- Ti có nghĩ khi nào sẽ lập gia đ́nh chưa?

- Khi nào Ti thương và người ta chấp nhận có bố Ti cùng sống chung.

- Vậy Ti đă thương ai chưa?

- Ṭ ṃ là xấu.

 

Rồi cười ḍn dă đứng lên gom vỏ khoai bỏ vào bụi cây bên hè

 

Phong sung sướng khi mẹ đón nhận tin anh báo đă yêu. Vẫn hối thúc Phong phải có đôi bạn, bây giờ bà hỏi dồn dập họ từ lục địa ra đảo từ bao giờ, tại sao ra đảo, mẹ Ti  tại sao chết, chết bao lâu, Ti vào đất liền ở với ai, có biết nấu nướng may vá thêu thùa ǵ không… Phong cười từ từ con sẽ hỏi Ti rồi trả lời cho mẹ. Bà sôi nổi hỏi chừng nào tụi con tính chuyện. Phong thắng bớt lại cái bánh xe quay nhanh:

- Từ từ mẹ, tụi con mới quen nhau mà. Ít nhất năm sau hẵng tính.

- Năm sau? Con biết con bao nhiêu tuổi rồi không? Hăm chín! Chờ đợi làm chi cho lâu. Con hỏi nó ngày sinh tháng đẻ để mẹ đi xem coi ngày. Mẹ sốt ruột lắm về chuyện vợ con của con rồi.

 

Phong cười ngạc nhiên:

- Ủa, nhưng mẹ chưa gặp cô ấy. Mẹ không nghĩ là mẹ phải gặp rồi mới quyết định sao?

- Chuyện ǵ của con mẹ có được quyết định đâu? Nếu quyết định được th́ bây giờ tao đă có ít nhất vài đứa cháu nội bồng rồi.

- Cô ấy c̣n trẻ lắm mẹ à, chừng mười bảy mười tám.

- Vậy càng tốt chớ sao, có con sớm đỡ cực về sau, con cái lại mạnh khoẻ thông minh.

 

Nỗi buồn, nước mắt hay hạnh phúc, tiếng cười rất dễ lây lan. Hai mẹ con Phong hầu như không ngày nào không nhắc tới cô Ti ngoài đảo. Bà chị thường chịu khó bồng con về nhà với mẹ và em trai, cũng chỉ để nghe nhắc đến và góp vài lời vào câu chuyện của cô Ti bé nhỏ mà vĩ đại ấy. Đó là thứ hạnh phúc trọn vẹn mà ba mẹ con thường nhâm nhi như nhắp chút rượu lễ, ngọt ngào, thơm lừng tê tê đầu lưỡi. Phong trông khác xưa, nhanh nhẹn năng động hơn, vui vẻ hoạt bát hơn. Cái thời bị người ta bỏ đi v́ một bóng h́nh khác, anh thề cả đời sẽ không thèm tin yêu ai nữa. Mọi lời ngọt ngào con gái, mọi cử chỉ dịu dàng, mọi thái độ mềm mỏng… anh cho là giả tạo hết, cố t́nh hết, chỉ để che giấu một cái ǵ sẽ là tàn nhẫn. Hiểu nghĩ thế cũng hơi quá, nhưng trong cơn đau người ta chỉ cảm nhận tất cả những ǵ phiền toái nhất. Và anh thực sự dửng dưng trong nhiều năm. Bao lâu nhỉ, à, sáu năm rồi, cái thời c̣n là sinh viên non nớt mà cú đau này đă biến anh thành một cụ non đăm chiêu nghi ngại. Mẹ và chị anh buồn nhưng không dám khuyên nhủ ǵ, v́ khuyên nhủ nào cũng vô t́nh đào xới vết thương của anh trỗi dậy, nó c̣n mới tinh, c̣n tướm máu. Rồi với vị thuốc thời gian, vết thương dù liền da nhưng vẫn c̣n đâu đấy trong hồn, vẫn c̣n chút tro âm ỉ, vẫn c̣n vết sẹo. Bây giờ bỗng dưng như phép lạ, nó ch́m xuống, biến đi. Và niềm hoan hỉ là cái ǵ thực trọn vẹn, trong sáng, ấm áp…

 

Gần mười ngày sau, cuối tuần Phong ra đảo. Mùa hè tràn lan mặt biển. Từng luồng hơi uốn éo mờ ảo từ xa trên mặt nước loang loáng ánh mặt trời tháng bảy mang đến cho Phong vẻ tươi mát của người con gái Phong nôn nao sắp gặp. Nh́n nước trắng xóa rần rật xua nhau tách khỏi mũi thuyền, Phong tự hỏi giờ này Ti đang làm ǵ, có biết ḷng anh đang quằn quặn nhớ nhung. Bữa gặp đông đủ mọi người mà Ti giới thiệu tất cả đều là “bố mẹ”, Phong biết ḿnh đă nhận được cái nh́n tŕu mến của “đại gia đ́nh”. Bây giờ anh đang nghĩ đến chuyện đưa mẹ và chị ra thăm đại gia đ́nh đó trước khi mùa hè chấm dứt và Ti trở lại đất liền vào đại học. Không phải chỉ v́ mẹ và chị xúi giục, mà thâm tâm anh cũng mong đốt giai đoạn cho nhanh, để mỗi sáng thức dậy anh nghe hơi thở dịu dàng trên vai ḿnh của người nằm cạnh và buổi chiều đi làm về có ai đó chờ cơm. Rồi những đứa con xinh xắn sẽ ra đời và tiếng cười khóc trẻ thơ sẽ mang lại cho vợ chồng anh cùng mẹ niềm vui bất tận… Anh để trí tưởng tượng bay bổng miên man, mỉm cười vu vơ nh́n giữa khơi có cái ǵ bất chợt đùn lên như cột sóng, rồi ch́m vào giữa lặng yên biển cả…

 

Bây giờ anh đứng trước một Ti lém lỉnh hỏi tại sao, khi anh ngỏ lời muốn có sự xúc tiến xa hơn giữa hai gia đ́nh. Anh nh́n sâu vào đôi mắt trong vắt thông minh phản chiếu đám mây trắng lướt qua, nh́n hai vành môi cong cong dịu dàng và đôi má mịn lớp lông măng vàng ánh nắng chiều. Trân trọng, anh ấp hai bàn tay nhỏ nhắn trong tay ḿnh và nói giọng cố b́nh tĩnh nhưng vẫn run run:

- Bởi v́ anh muốn mỗi chiều đi làm về có em chờ. Bởi v́ anh muốn có con với em.

 

Thông điệp ngắn gọn rơ ràng đă gửi đi, Phong nôn nao chờ đợi. Ti không nói ǵ, chỉ mỉm cười, nụ cười nửa trẻ thơ nửa người lớn, vẻ hóm hỉnh khiêu khích:

- Anh hỏi bố em đi, và các bố mẹ kia nữa.

- Nhưng… cái chính vẫn là em. Em có muốn làm vợ anh không cái đă?

- Anh phải hỏi chính anh, là có thực sự anh muốn có em là vợ không cái đă.

- Anh biết anh rồi, không cần hỏi nữa.

- Anh không thấy là nhanh quá sao, anh đă biết ǵ về em?

- Có người suốt đời gần nhau vẫn không biết hết về nhau. Có người dù chỉ gặp lần đầu là đă biết hầu như tất cả.

 

Ti hơi đăm chiêu:

- Anh nói đúng. Hầu như tất cả  chớ không phải là tất cả. Vậy có thể cái khúc mắc nằm ở chỗ hầu như đó mà anh chưa biết ở em.

 

Phong sôi nổi:

- Vậy th́ nói anh nghe đi, nói anh nghe những ǵ anh cần biết về em đi.

- Tự anh phải t́m hiểu lấy chứ.

- Anh nghĩ là anh đă hiểu đủ rồi, và anh tin cậy em.

 

Ti lắc đầu, nh́n mông lung ra biển:

- Em cũng không có ǵ giấu giếm cả. Nhưng em không biết thực sự ḿnh đă biết chính ḿnh chưa. Khoan đă anh ạ, đừng vội. Em chưa… em chưa sẵn sàng.

 

Rồi làm như không có giây phút cầu hôn vừa rồi, Ti nắm tay Phong kéo đi dọc dài băi biển…

 

Họ lặng lẽ đi bên nhau. Cát ánh vàng lạo xạo dưới chân và những đợt sóng nhẹ vào ra xóa ngay dấu chân vừa mới in lên. Không một vết tích ǵ sau lưng họ như lịch sử buổi chiều không được viết ra. Biển chiều muôn đời đẹp và buồn thơ mộng. Nước vấp váp vào bờ, một giải bọt trắng lao xao giữa chân Ti và Phong chia cách hai người. Bóng họ trải dài trên băi, vẫn song song chưa áp một điểm gần. Nhóm trẻ con tóe nước rượt đuổi nhau rồi ào xuống sải bơi như cá…

 

 

X

 

 

Rồi ngày trọng đại cũng đến với Kiều, chiếc bụng chưa tṛn nhưng gia đ́nh biết là đă có mầm sống bên trong. Trong kỳ hè lần rời đảo vào giúp bạn sắm sửa đồ cưới, Ti cảm nhận hết thân phận người đàn bà. Nó vừa cao cả trong việc giống ṇi vừa tầm thường trong chuyện riêng tư mỗi gia đ́nh nhỏ. Ở đây người đàn bà thường tùy thuộc vào quan niệm của người đàn bà khác, mọi thứ gói ghém vào quan niệm rộng hẹp bất tường. Có khi chẳng khác chiếc lá vô lư bị gió đẩy đưa vào con đường bất hạnh gập ghềnh.  

 

Kiều khóc:

- Mày biết tại sao má ảnh chịu làm đám cưới không? Tại v́ nếu không th́ tao phải phá thai. Mà má ảnh th́ trời ơi, chùa nào mà không tới ś sụp vái van, lại chẳng lẽ để vô t́nh mang tội giết người. Vậy là bà ấy ấm ức lắm, ban đầu c̣n bảo không tham dự đám cưới, tụi tao muốn làm ǵ th́ làm.

- Càng khỏe chứ sao?

- Khỏe ǵ, nếu thiệt t́nh họ để ḿnh tự do mới là khỏe. Đằng này là dỗi ấy mà, muốn bỏ lơ. Mà ảnh th́ cái ǵ quan trọng cũng phải có bàn tay mẹ nhúng vào mới an dạ, không th́ lương tâm có răng nhọn, tự cho là không hiếu thảo. Nhiều khi tao cũng nản. Đă có khi tao nghĩ mặc kệ, bỏ nhau cho rồi.

- Rồi bây giờ vui vẻ cả nhà chưa?

- Vui vẻ nỗi ǵ. Miễn cưỡng làm đám cưới đó mày. Tao cưới cho rồi để con không mang tiếng cha vô danh. Sau đó rồi tính, cứ cái kiểu đè bẹp tao th́ tao chướng lên rồi ly dị.

- Mày nói bậy bạ.

- Để mày coi.

 

Ti giật ḿnh. Để mày coi. Ba tiếng giản dị như một lời hứa hẹn. Rồi phần đời c̣n lại sẽ đong đưa giữa những bất trắc hoàn toàn tùy thuộc gia đ́nh chồng. Ti nh́n, lại lần nữa khám phá một con bạn mới. Kiều cứng đầu nóng nảy bao nhiêu th́ thẳng thắn tốt bụng bấy nhiêu, nhưng chưa đám cưới mà nói chuyện sẽ ly dị tỉnh bơ như mua chiếc áo không hài ḷng đem trả. Chắc tại chưa hiểu đời. Đời th́, tuy chẳng hiểu ǵ nhưng Ti đă thấy rồi, những người đàn bà cam chịu chẳng hiểu v́ sao.

 

Trong chiếc áo cưới trắng tinh đăng ten mỏng, Kiều đẹp, cái đẹp của người đàn bà, không c̣n vẻ ngây thơ học tṛ nữa, trừ đôi mắt to mọng nước đă khóc nhiều và cái nh́n vẫn trắng tinh vô tội. Kiều trang điểm rất ít đối với cô dâu, nhất định không  chịu để người thợ son phấn cầu kỳ và búi tóc rắn rồng, Kiều đă bắt người ta chùi mặt ḿnh làm lại thật nhẹ, như thể chuyến lên xe hoa đă dự trù việc khép kín nhún nhường, không kiêu kỳ phô trương trong ngày ai cũng nghĩ  là duy nhất trong đời. Và thay v́ chiếc vương miện óng ánh kim cương, Kiều chọn ṿng hoa trắng điểm những chiếc lá xanh, như thể ṿng nguyệt quế Chúa mang ngày tuẫn nạn. Hai giải nơ sa tanh ṭng ten buộc bó hoa Kiều cầm tay chẳng khác chiếc thập giá Chúa khập khiễng vác trên vai bước thấp bước cao lên Đồi Sọ chuộc tội thế gian. Ti thay áo dâu phụ xong sửa lại ṿng hoa trên đầu bạn ngay ngắn, nh́n bạn thương vô cùng, nói nhỏ:

- Mày đẹp lắm.

- Chi nữa?

- Sao lại chi? Bộ mày nghĩ lấy chồng là hết à. (Cười) Người ta nói có chồng càng phải đẹp để giữ chồng.

- Là cho những ai tha thiết giữ.

- Đừng nói bậy bạ. Mày lấy th́ phải giữ, ít nhất cho con mày.

 

Ti nói mà nghe ḷng buồn buồn v́ có âm hưởng ǵ không thật. Nếu người đàn bà chỉ lo nhan sắc để kiếm tấm chồng rồi lo giữ ông chồng ấy th́ quả là buồn. Sao người ta không lo giữ vợ? Sao người đàn bà không làm đẹp trước hết là cho chính ḿnh? Về nhiều điểm gọi là… cách mạng th́ Kiều và Ti giống nhau nhưng Ti nhă nhặn kín đáo hơn.

- Tao nghĩ, nếu lát nữa đốt pháo, nếu pháo có cái ǵ như chất nổ, nổ tung khi tao vừa bước vào nhà họ th́ sẽ tuyệt lắm. Nghĩa là mẹ con tao sẽ banh thây trước mắt họ. Mày tưởng tượng đi, chuyện như vậy không ám ảnh họ cả đời th́ c̣n cái ǵ ám ảnh?

 

Ti quưnh:

- Ăn nói ǵ kỳ cục vậy mày? Có im đi không. (Dịu giọng) Ráng có bộ mặt vui lên một tí đi. Đừng nghĩ vớ vẩn nữa. Nhà trai sắp tới rồi đó.

- Nghe nói có ḷ than cháy đỏ trước cửa, tao sẽ bước qua đó trước khi  vào nhà. Tưởng tượng tao đá tung nó th́ sao he?

- Có bao giờ đám cưới nào có ḷ than kỳ cục vậy đâu?

- Nghe nói có, mà tao cũng chưa thấy. Với lại có hay không th́ bả cũng muốn bịa ra để đốt tao chắc. (Cười khô) Vậy th́ cũng đốt luôn cháu nội.

- Tục lệ ǵ lạ lùng vậy!

- Mày tưởng tượng chút coi, lát nữa tao sẽ về nhà họ, sẽ lạy cái bà mà tao biết bả ghét tao như hủi, bả sẽ chấp nhận ly rượu tao mời mà trong ḷng chỉ muốn hắt vào mặt tao và tao cũng chỉ muốn làm y chang như vậy. Mày thấy có ngộ không?

- Th́ đừng làm ba cái tṛ đó có được không?

- Th́ đấy, gọi là nghi lễ truyền thống mà mày. (Bĩu môi) Đời toàn là một sự dối trá. Mọi người đều đóng kịch. Ai cũng là kịch sĩ lăo thành hết cả.

 

Ti lại nh́n bạn. Những lời chua chát này rất mới mẻ cho cả hai đứa, nói và nghe.  Lần trước gặp nhau Kiều chưa đến nỗi, vậy th́ giữa bao nhiêu bận bịu sắm sửa trang hoàng, đă có ǵ đau xót chen vào? Ti đâm lo ngại. Kiều là đứa ngang bướng dám sống cho ḿnh mà chịu đựng cỡ ấy th́ e có ngày quả bóng sẽ nổ tung… Chợt nghĩ đến ḿnh, Ti thấy ḿnh may mắn hơn bạn. Ti sẽ không bước vào nhà Phong với cái bụng không c̣n con gái, không với sắc mặt của một người cam chịu, không với đầu óc mang mối căm hờn. Mà Ti sẽ thênh thang v́ gia đ́nh họ luôn luôn cầu cạnh. Và, Ti mỉm cười kín đáo: cho tới bây giờ, chưa một lần hôn nhau trừ việc nắm tay, tất cả vẫn c̣n là khám phá, là mới mẻ, là huyền bí. Nụ hôn với Dũng năm mười bốn tuổi chỉ như cơn gió thoáng qua rồi biến vào không khí…

 

Kiều đi tới lui trong pḥng cho chân quen đôi giày mới, nh́n vào gương mỉm cười tay vỗ vỗ bụng:

- Ngoan nghe con, mẹ mà giận con nữa th́ có chuyện to đấy.

 

Giọng Kiều già dặn như đă từng con cái đầy đàn. Ti đánh trống lăng:

- Mày thích con trai hay gái?

- Trai. Ít nhất nó có thể hưởng thụ đàn bà chớ không chịu đựng.

 

Ti hết dám gợi ư, ǵ ǵ rồi Kiều cũng trở về tâm trạng u uẩn của ḿnh. Trông Kiều u buồn nhưng cương quyết, như thể mang cùng  tên với nhân vật của Nguyễn Du, Kiều sẵn sàng thách thức định mệnh cho dẫu đoạn trường…

- Với lại để mày coi, ảnh là con một, bả ghét tao chớ bộ ghét cả cháu nội được à? Tao mong nó là con trai. Đích tôn mà mày. Từ thằng cháu đích tôn đó, tao sẽ nắm vận mạng của mẹ con tao dễ dàng. Tao sẽ hành hạ lại. Để mày coi.

 

Bỗng đứa cháu nhỏ chạy ào vào pḥng hớt hải kích động:

- Con thấy xe nhà trai tới rồi, họ tới rồi…

Nó phóng ra ngoài. Lại một đứa khác ào vào:

-  Nhiều người bưng quả phủ khăn đỏ đẹp lắm.. Lẹ lên cô….

 

Hai đứa bạn nh́n nhau, tỉnh ngủ. Kiều cắn nhẹ môi, mắt rực sáng. Ti ṿng tay ôm bạn, một cái siết nhẹ nhàng mang mang tâm sự…