Ta có thật. Em có thật. Khi hai sự thật ấy hoà hợp với nhau th́ điều có thật ấy trở thành một. Tất nhiên là "hữu hạn" và "què quặt".
Vứt bỏ điều ấy, trong vũ trụ này, chẳng có ǵ thật cả, kể cả kiến thức khoa học, ai thích th́ cứ việc tụng kinh hư-vô. Nhưng ta xin tự hỏi : tụng làm ǵ cho mệt xác ?
Những điều ta tụng kinh không có thật, nhưng ta mệt xác khi tụng th́ luôn luôn thật. Ta càng tụng, ta càng mệt, càng mụ người, không ư thức được ta đang tụng ǵ, ta đang làm ǵ.
Vứt bỏ sự hữu hạn què quặt kia, chỉ c̣n Tuyệt-đối và Hư-vô, những điều chẳng bao giờ thật hết trong mọi lĩnh vực ở đời ta, ngoài ảo tưởng.
Chấp nhận sự hữu hạn què quặt kia mở cho ta khả năng làm người bất tận và khả năng tồn tại vượt cái chết của chính ta. Bao nhiêu lâu th́ tuỳ... người đời và sự vận động tự nhiên của vũ trụ. Một nửa tuỳ con của người. Một nửa chẳng tuỳ ai hết nên chẳng có ǵ đáng cho ta bàn.
Ta chẳng bao giờ bàn tới Tuyệt-đối và Hư-vô : ta không chấp nhận chúng, ta vẫn thèm… yêu… em.
Hè hè…
2009-02-09