Lúc đời tàn

Lúc đời tàn

 

Moebius đã chết. 73 tuổi. Ta đã từng mê truyện hình của chàng. Cả BlueBerry lẫn truyện tranh hư ảo, viễn tưởng.

73 tuổi. Chỉ hơn ta 6 tuổi. Đời chàng đẹp quá, đáng ghen quá ! Hè hè…

Thuở thanh niên, ta chỉ muốn sống tới 60 tuổi thôi : ta nghĩ sau đó chỉ là sống mòn.

Bước vào tuổi 60, ta vẫn chưa lẩm cẩm, vẫn thèm sống, thèm yêu, thèm tư duy tự do, thèm sáng tạo.

Hôm nay, ta đã 67 tuổi. Ta biết : ta vẫn chưa lẩm cẩm, nhưng trí nhớ và, vì thế, lý trí đã sa sút kinh hoàng. Còn khả năng sáng tạo cho ra hồn ? ta không biết. Tình bạn, ở đời này, ta cỏn bao nhiêu ? ta không biết nốt. Vài năm nữa sẽ thế nào ? Ta càng không biết.

Lạy Trời, hè hè, ngày nào lý trí ta gục, tấm lòng yêu người của ta lạnh ngắt, ngày nào ta hết biết yêu đời, yêu mình, yêu ta, hãy làm tay ta tê liệt, không viết bậy bạ bất cứ gì, không làm bẩn kiếp nhân sinh trong ngôn ngữ Ziao Chỉ của ta.

Như mọi người, ta sẽ chết. Như mọi người, ta không chắc chết đứt được. Dù đã từng là Phật tử, ta không tin và không muốn điều ấy.  Con người có thể tồn tại vượt cõi chết chăng ? Có thể, vỉ nó là văn hoá. Chỉ tuỳ ai ai thôi. Hè hè…

2012-03-12