Nghệ thuật sống và nghệ thuật chết

Nghệ thuật sống ít khi "hoàn hảo" như nghệ thuật chết.

Nhưng nó sống !

Nghĩa là gì ?

Người đời, chẳng cần nghe ai tán, dễ dàng ghi tâm một giai điệu, một giọng hò, một điệu múa, một tia mắt, một vành môi, e tutti quanti.

Chẳng mấy ai nhớ nổi một khúc, thậm chí, một câu văn ! Nhất là khi nó hơi bị thừa chữ…

Thật đấy ! Bạn có thể nói chăng rằng phđ đã từng viết câu văn này : e tutti quanti ? Hè hè…

Ngôn ngữ viết là ngôn ngữ đã chết. Chết đi chết lại quá nhiều lần. Quá Lâu.

Vậy, ta nên viết ngăn ngắn thôi. Chết dài dài, chán lắm.

Nhất là với bọn trẻ con.

Chúng nó mà chán, ta khó lòng tồn tại ở đời.

Nếu có thể, thì làm thơ, dễ nhớ hơn nhiều. Hè hè.

Sức sống đặc thù của ngôn ngữ viết ? Tuy đã chết, nó vẫn có thể sống lại !

Nhờ thế, nó có thể ở đời hàng thế kỷ.

Cứ coi Pythagore (!!! hè hè) thì thấy !

Để ở đời, ngôn ngữ viết phải có khả năng tái sinh trong tấm lòng, lý trí hay tâm hồn người khác.

Khó đấy, bạn mình ơi.

Hè hè.

2013-06-21