Tâm trạng kẻ phi nghệ thuật

Ôi, ta sẽ không bao giờ hiểu được tâm trạng người nghệ sĩ, kẻ muốn sáng tác cho muôn đời, muốn mỗi buổi tŕnh diễn của ḿnh phải hoàn hảo theo một chuẩn nghệ thuật nào đó, chẳng biết do ai bịa ra, khiến nó bất diệt, chẳng biết bao lâu. Truyền thống Tây U vốn thế. 

Người nghệ sĩ sẽ chẳng bao giờ hiểu được tâm trạng của ta, kẻ chỉ dám thèm yêu, thậm chí chỉ mong hiểu được một con người trong một hoàn cảnh và ở một thời điểm thôi.

Xưa kia, có một đêm, ta và em lang thang trong Paris kiếm ăn, bỗng đụng quán Le bateau Ivre ở khu Latinh.

Đúng rồi, xưa kia, Rimbaud và Verlaine đến đây uống ngải đắng, tuư luư.

Bây giờ, có người dùng quán này để kinh doanh và… làm nghệ thuật.

Dưới hầm, trên một "sân khấu" bước vài bước là cụt đường, ta được nghe một chàng đọc văn của Julien Green, ta được nghe Colette Magny hát.

Chàng là ai, ta không biết. Nhưng lần đầu ta cảm nhận được văn của Julien Green. Tuyệt vời. Ta chợt hiểu : ngôn ngữ thành văn xuyên qua tha nhân. Tha nhân ở ḿnh. Điều ấy đă ám ảnh, vẫn ám ảnh đời ta mỗi khi ta liều hạ bút.

Colette Magny là ai, khỏi cần nói. Nhờ nàng, đêm ấy, lần đầu, ta cảm thấy hát là thế nào.

Đêm ấy, nàng không hát cho media. Nàng hát cho mấy thằng cà lơ thất thểu như ta.

Tất cả, không đáng ghi video cho media.

Tất cả, hôm nay, vẫn là một mảnh đời của ta, ta không tài nào quên được.

Nếu những điều ấy không có quyền ở đời, nếu chúng phải tan ră liền trong hư vô, ta đau.

Nếu ta không làm được ǵ giúp nó vẫn ở đời, dù chỉ khoảnh khắc, ta đáng trách.

Đáng khinh ? Ta không dám biết. Hè hè…

2013-06-19