Yêu tiếng nói của con người

Yêu một tiếng người

Mệt quá, nản quá, ta surf với Google. Ngạc nhiên thấy hai đứa con ḿnh có mặt ở đó, có đứa c̣n nhiều hơn ta. Dĩ nhiên, toàn là chuyện vật lư, ta không có khả năng hiểu. Một ngôn ngữ khác. Một thế giới khác. Chán thật.

Ta thèm lại viết tiếng PhuLangXa. Có thể v́ ta yêu Lila. Nhưng ta không biết viết ǵ, trong thể loại nào : ta không c̣n ǵ mới (?) để nói nữa ?

Đă nói cả rồi, chí ít dưới dạng khái niệm khô khốc. Đểu ơi là đểu !

Ta chỉ c̣n – mong manh, mờ ảo, khả nghi – một chút t́nh. Với một nàng tiên chưa tới 5 tuổi. Đủ để hạ bút ? Ta không biết. Ta sợ : viết làm chó ǵ ? Tiên Sư, sao ông Bờ Lời (Ziao Chỉ) không cho ta chút hồn thi sĩ ? Trong tiếng PhuLăngXa ! Hè hè...

Ta đọc lại vài bài xưa, và tự hỏi : hôm nay ta c̣n viết được tiếng PhuLăngXa như thế chăng ? Ta không tin lắm. Triệu chứng của tuổi già, kề cận cơi vô ngôn, ngay ở kiếp này… Có lẽ là vậy…

Có bài, 02/2006, theo ta hôm nay, vẫn đúng, vẫn chân t́nh, nhưng hơi thiếu nhục cảm, không thể so được với nhiều bài trước.

Ta muốn khạc :

Ôi, con người, nhất là ta, vốn bạc bẽo. T́nh yêu nào mà không phải trả giá ? Nhất là t́nh yêu cao cả và hăo huyền nhất : ngôn từ. Hè hè...

Nếu phải dịch ra tiếng PhuLăngXa một cách nghiêm túc, tránh bị trí giả Ziao Chỉ uưnh (truyền thống viết-lách ấy mà, et encore, ce n'est pas sûr qu'on en réchappe...) th́ có thể thế này :

Ô, les humains, surtout moi-même, sont, de nature, ingrats. Quel amour ne se paye-t-il pas ? Surtout l'amour le plus sublime, le plus illusoire qui soit : l'amour des mots. Hè hè...

Viết tiếng PhuLăngXa như thế, viết làm đéo ǵ, trời ơi đất hỡi (Trời Đất Ziao Chỉ, bien entendu).

Thôi, ta không dịch nữa. Liều viết được ǵ th́ viết, trong bất cứ ngôn ngữ nào.

Cảm ơn cháu. Lila.

2011-12-26