mùa hè vội vàng tẩu tán tài sản
bình minh…
nắng xế…
núi đồi xa…
bàn tay
nắm lại
mở ra
trò ảo thuật của biển với môi
kết thúc không kèn trống
ghế bàn hàng quán lần lượt
rời bỏ các bài thơ lãng mạn
đâu cần ngóng ngó xa xôi
đàn chim thiên di sau cùng
chính là mớ tóc bạc trên đầu
không phải sóng triều…
mà là
những nếp da nhăn thong thả tấp vào bãi cuội