Bài thơ Mount Auburn Hospital

CHÂN PHƯƠNG

 

 

I.

 

ba giờ tối rồi bốn giờ sáng

Stanton room 667

 

vết cắt phẫu thuật sâu

hơn h́nh phạt bị đóng đinh thập giá

 

nhiều ngày gần như bất động

nhất cử nhất động là nỗi thống khoái không tên

 

mi chợt cười khan -

 

hoan lạc có thể tay đôi tay ba

nhưng đớn đau vô phương chia sẻ!

 

tu es seul  le matin va venir *

 

II.

 

12 giờ trưa

ngày 12

 

lưỡi đ̣ng rút ra

các tế bào hoan ca

 

con số 12 linh diệu

mi được tái sinh

 

áo nhà thương hoá áo trưởng lăo

máy đo tim biến thành huân chương thượng thọ

 

y tá hỏi : Ăn trưa ?

mi đáp : Chưa ăn!

 

để bụng trống

đi một ṿng thưởng thức tự do

 

Miranda, Nadeau, Carter, Byrne, Farley, Lowenstein...

 

những láng giềng mùa khổ nạn

đang tù túng ngang doc mấy hành lang

 

mây đen mây xám trôi qua

bầu trời nặng ch́m cảm xúc

 

trên sông Charles nhộn nhịp regatta

 

không c̣n dịp chèo ghe trên sông

hay lái du thuyền ra khơi lộng

 

lê lết h́nh hài quá lục thập

dưới bóng mặt trời đúng ngọ

 

quên vết cắt giữa ngực nhói đau

mi ứa nước mắt thầm th́

mấy câu thơ thuộc ḷng từ thuở hai mươi

 

et je bois cet alcool brûlant comme la vie

la vie que je bois comme une eau-de-vie *

 

 

 

III

 

 

tà huy? rạng đông?  ngày đêm?

thời gian đang biến thành ẩn dụ

 

chỉ c̣n cô đơn thân xác

chỉ c̣n trống vắng thịt xương

 

mọi ngôn thuyết rơi rớt phía sau

nỗi đau không lời minh giải mở đầu cuộc lữ du

 

những cơn đau

 

buốt hơn thơ

nồng hơn rượu

 

*Apollinaire