GỬI CỐ NHÂN
Trên nẻo dương cầm lạnh,
Cuối lối thủy mặc phai,
Tôi - thất tán hình hài
Em - hoá làm huyền thoại
Tặng phẩm xưa chưa mở,
Ảo ảnh của thiên thai…
Bây giờ râu tóc bạc !
Thịt xương này cho ai ?
GỬI NHƯ HẠNH
Gió lật tờ kinh cũ,
Chim vụt lượn ngang đồi,
Không bạn hiền, không rượu,
Nằm queo ngóng lá rơi.
Cây nhạt bóng cuối trời,
Hoen mờ dòng thư pháp.
Vang vọng khắp tà huy,
Nhịp buồn tim trống hoát…
GỬI ĐINH CƯỜNG
Những chiều xám lạnh,
À ơi còi tàu…
Trên trang ướt dột,
Chữ buồn tìm nhau.
Lá vàng lá nâu,
Mộng thực úa màu,
Hành trình dang dở,
Ga nhỏ địa cầu…
Những chiều xám lạnh,
À ơi còi tàu…
Từ Thức tự sát,
Lưu Nguyễn về đâu?
VỞ KỊCH TRÍ THỨC
màn kéo lên
ánh sáng mờ dần
ngọn đèn chiếu giữa sân khấu
bao nhiêu ánh mắt thơ ngây và lịch lãm ngóng chờ
khổ sai của mọi chủ nghĩa phá sản
tôi bước ra
lần lượt
xé
nhai
nuốt
trong cuộc diễn xuất kéo dài
những bản tự kiểm và sám hối
chất cao như núi
VĂN XUÔI MÙA ĐÔNG
tháng giêng rồi tháng hai
chỉ còn
tiếng vọng xa của gió
cuối các kinh mạch rét căm
không buồn không vui
tôi viết trên thịt da buốt giá
bài văn xuôi mùa đông
chiều chiều chán ngán
ấm trà nguội
mấy lon bia cạn
tôi đốt hai điếu bước ra sân
một cắm mồm người tuyết
một phì phà khói trắng
để chia đôi
trống vắng
Chân Phương