PHIM TRƯỜNG CỦA GIÓ ĐÓI VÀ TRĂNG CHỘT
con đường vắng hiện trên âm bản thời gian
các gương mặt nhòa phai cút bắt
với những hàng cây trong bão tuyết
bài thơ góc biển
từ biệt
trang giấy chân trời
*
quay cuồng trên các ruộng muối khô
xé mình theo những đường dây thép
ngọn gió khát
ngọn gió đói
băng qua mọi địa hình mất trí
rượt đuổi dòng âm phù giá băng
*
mở to tròng chột
trăng ngó nhìn quanh quẩn
nhưng chẳng thấy chi
trước thinh không tối nghĩa
mông lung điều khải thị
*
khi nào tấm gương hoát ngộ ?
bao giờ mộ bia tỉnh giấc ?
*
khập khiễng
hai bánh xe lăn
tuổi tác
lọc cà lọc cọc
lùi dần vào mặt sau các phim trường
*
chiếc lá vô thừa nhận
thay tin cáo phó
LẠI TỰ THÁN VỚI TỰ TRÀO
cơn say có mấy tṛng mắt?
mê cung có bao lối vào?
từng thập niên khép lại
ḍng sông băng giá -
ḍng ư thức đông miên -
khắp nẻo dương trần
tro tàn lấp mọi dấu tích lưu vong
chai rượu cùng tôi
thức trắng với các thiên hà
chờ rạng đông như bản án
*
phố chợ thiêm thiếp
núi đồi đờ đẩn
xoay quanh ảo ảnh
bản mặt nào là mặt thật?
*
các mặt gương tiếp tục tṛ mê hoặc
nhớ quên
quên nhớ
một bờ môi
có thật tôi là vai chính trong kịch bản đời ḿnh?
*
mực đêm từ từ dâng
trong cốc cạn
giông gió đồng loạt
cuốn phăng mọi tấm màn bụi cát
xuyên qua hằng hà gáy sách mối mọt
bất chợt khúc xạ ngọn đèn đường
đó là lóe chớp của VÔ NGÔN ?
hay lại rạng đông giả tưởng ?
LỜI THI NHÂN
nắng sớm –
ráng chiều –
soi chiếu vịnh hè
hoạt cảnh độc nhất là sự chuyển sắc
với nhịp điệu sóng làm âm thanh đệm
trên nền tĩnh vật xanh
giữa bố cục mây nước thuyền bè
năng lượng thái dương tan chảy vô hình
trong khi sự vật đang mê đắm giấc mộng thời gian
CẶP MÀN CỦA Ý THỨC VÀ SUY TƯỞNG ĐỒNG LOẠT MỞ TOANG
công án cùng mật ngữ đập cánh
tờ giấy thay cho mọi cánh buồm
máy chữ cũ hóa soái hạm mở đường
THI NHÂN LÀ THUYỀN TRƯỞNG