WELCOME IRENE*
băi sủi ngầu bọt say
gió cấp bảy cấp tám
biển lắc lư như gái hứng t́nh
tàu thuyền nhảy sóng ngất ngư
mây găy cánh rụng đầy trời
hàng bạch dương động kinh co giật
thi nhân chưa kịp mở miệng
cuồng phong giựt phăng mọi cảm nghĩ
chữ cái chữ con vụt bay tứ tán
hoang đảo xa bất chợt hú dài
A A A I I R Ê Ê Ê Ê Ê NNNNNNNN --------
Chú thích
• Cuối tháng 8– 2011, băo Irene tàn phá East Coast từ North Carolina lên tận Vermont.
• IRENE ph át âm (gi ễu nh ại) nghe như AI RÊN .
CHÂN PHƯƠNG
2p.m. Sunday 8-28-2011
Hog Island, Massachusetts
ẢO THUẬT
cúc rực vàng
đỏ thắm từng cánh geranium
lilac trái mùa trổ mấy chùm tím nhạt
quanh lăng tẩm mùa hè c̣n dang dở
hàng ngh́n vịt trời đứng canh bất động
bạch hồng lả tả trên sân cuội
chơi vơi ngọn gió tháng mười
xào xạc tháng ngày qua
xào xạc những bàn tay hoài niệm
… và chỉ có vậy thôi
như ảo thuật
tất cả hóa thành
cuốn Nam Hoa Kinh lơ lửng góc trời
mi chưa tin à ?
cứ lật thử một trang coi
rặng bạch dương tái xám kia
sẽ qú mọp xuống trước khi tan biến
rồi
bất tận tuyết rơi
Hull, October 2011
***
SALVATORE QUASIMODO
Nhà thơ nước Ư Salvatore Quasimodo (Nobel 1959) là một trong những tiếng thơ trữ t́nh hàng đầu
thế giới trong thế kỷ 20. Ông từng là đầu đàn của thi phái Mật Ngôn (Hermetic) bắt nguồn từ
thơ Tưọng Trưng Pháp, chủ trương tinh lọc ngôn ngữ (Mallarmé) và dùng h́nh tượng thể hiện thẳng cảm xúc tránh chữ nghĩa hoa ḥe rườm rà. Trong thế chiến thứ 2, ông bị Mussolini cầm tù v́ các hoạt động
chống phát-xít. Kinh nghiệm chính trị đó là bước ngơặc trong sự nghiệp văn học của ông, thơ Quasimodo
trở thành tiếng nói chứng nhân cho những năm tháng tăm tối đầy bạo lực và tuyệt vọng của nước Ư. Khi
ông ra đi vào năm 1968, nền thơ Ư và Âu châu mất một nhà thơ lớn của lương tâm, một tâm hồn luôn thao thức trước thân phận con người trong một thời đại nhiều bi kịch.
CHÂN PHƯƠNG dịch từ bản Anh văn của Jack Bevan, QUASIMODO, Selected Poems,Penguin Books.,1965.
VÀ EM MẶC ÁO TRẮNG
Đầu cúi xuống em nh́n tôi
trong chiếc áo trắng,
và từ sợi vải buột lơi bên vai trái
một trái vú nở bung.
Tôi không kham nổi
thứ ánh sáng lung linh
phủ lên đôi tay em trần trụi.
Tôi lại thấy em. Những chữ em nói
nhanh, khô gọn,
nâng tinh thần tôi lên
dưới gánh nặng cuộc đời
chỉ là tṛ xiếc đối với tôi.
Thăm thẳm con đường
gió luồn theo
những đêm tháng Ba kia,
và đánh thức chúng ta
y như lần đầu
xa lạ.
TÔI LẠI NGHE TIẾNG BIỂN
Đă nhiều đêm rồi tôi nghe lại âm thanh của biển
dâng lên hạ xuống khẽ khàng trên những bờ cát phẳng
Từ thời gian vọng lên một lời nói
giấu kín trong tim óc; cùng tiếng hải âu
kêu không ngừng nghỉ, có thể là
lũ chim cắt bị tháng Tư
rù quyến quay lại ruộng đồng.
Trước kia có một thời
em từng gần tôi với lời nói ấy;
ước ǵ giờ đây vọng được đến em
chút hoài niệm về tôi
tựa biển kia th́ thầm trong tăm tối.