Nam Dao giới thiệu
Vào Thành Nội uống một ly cà phê đắng. Nhưng sao vị ngọt bám vào vòm họng, mơn man, da diết.
Nhìn ra ngoài, cô gái Huế. Và hiểu tại sao. Tôi không phải anh học trò xứ Quảng ra kinh đi thi. Nhưng nay, chẳng muốn về, bất cứ đâu.
Duyên phận cả.
Xin giới thiệu một tản văn của Trần Bạch Diệp tìm thấy trên fb.
NHỮNG GÓC CÀ PHÊ HUẾ
Đôi khi có "ước mơ" nho nhỏ, đi cho hết một vòng những quán cafe đẹp của Huế. Nói như kiểu ai đó vòi vĩnh và ai đó buông một câu vô tình. Muốn thì chạy xe mà tới chơ ước mơ chi.
Nói rứa để rồi thoáng lặng. Rồi người ta vẫn cứ phải một mình, cần được một mình luôn sẽ một mình. Và, cafe một mình trong một góc hẹp nào đó giữa lòng phố cổ mơ mộng? Bỗng thấy muốn ra phố, lập tức muốn ra phố dù đã hơn mười giờ khuya
Cafe Huế không khác nhiều về hương vị với những vùng miền khác. Tuy mỗi quán có thể thêm bớt vị gia cho hợp khách của mình. Nhiều quán hiện nay đang cố gắng đưa cafe quay trở lại mùi hương nguyên sơ của loại hạt này , ít gia vị nhất có thể. Điều này đem lại cảm giác thích thú cho nhiều người, nhất là những người xem thức uống này là thứ không thể thiếu vừa khi bắt đầu môt ngày mới.
Vị cafe không mấy khác nhưng người thưởng thức sẽ cảm thấy sự khác biệt của những không gian rất riêng. Những không gian hoà đồng hay riêng biệt, màu những chiếc ghế và chỗ ngồi quen thuộc, giai điệu âm nhạc vui tươi hay nhẹ nhàng xoa dịu. Cùng khói sương mơ, cùng nắng lấp loáng sông thơ những lùm cây nghiêng vai, những vĩa hè đá lát tường rêu ấm áp, những xưa cũ nguyên dấu thời gian những mới mẻ hồi sinh rộn ràng. Thơ mộng thế, bình yên thế chút trầm tư ta mang chẳng muốn giấu đi vì ngại ngần, cứ chảy tràn theo màu nước sông Hương lấp loáng trên cầu Dã viên đổ về Cồn Hến.
Một chiều bên bia Quốc học ngó những cánh cò chấp chới bờ bên tê, cùng ly cafe ta như vạt mây muốn phiêu du cho đến ngàn trùng. Góc Dạ Thảo phố Chi Lăng khói thuốc như mây như mơ. Mấy chục năm áo ai tựa lưng vách ám khói còn in dấu. Nhớ những cọng sen khô lưu giữ trong bức hình quán Chiều ngó ra tường thành rêu vàng hun hút gió, chợt nghĩ mình chưa cùng người tới đó lòng chợt nhói buồn.
Những đài các tư lự, những trầm mặc bình an, góc bạn ngồi đâu đó cũng thoảng nghe tiếng dạ thưa của gió, chút khiêm tốn chừng mực mà không trộn lẫn, rất mềm rất nhẹ mà điềm đạm ung dung. Phố như người, người trong phố, phố trong cây trên sông trên mây ngan ngát hương và sương. Nỗi buồn cũng lắng lại mà tan, như vị đường trong tách cà phê, như anh, tan mà đậm, mà không biến mất.
Một ngày se gió trên đường đi bộ Nguyễn Đình Chiểu trong khu vườn Tứ tượng, ngụm cafe thơm mùi lá, dưới chân vạt bông ngô đồng tan tác, ngó qua bên kia sông , phố nép dưới những tàng cây mù sương nghe như vô thường cất tiếng. Đi, dừng lại rồi đi. Nghe như trống rỗng từ bên trong. Rỗng và trôi , không còn nỗi sợ.
Quán Chiêu ê của người hoạ sĩ tài hoa Hoàng Đăng Nhuận giờ không còn treo nhiều tranh nhưng ly càfe cho ai từng đến cũng còn lưu dấu ấn những "Phố hẹn", "Nhà có hoa ti gôn", "Địa chỉ những cô gái đa tình" một thuở.
Những góc nhỏ nép dưới vòm lá xanh trong khu vườn Vĩ dạ, Chi lăng, Nguyễn Công Trứ ngó ra mặt sông đôi lần ai từng ghé. Những Gác Trịnh, Cung đàn xưa, Hoàng hạc, Thiên trúc,... cho Cafe Huế sự mộng mơ đài các mà ấm cúng thanh tao. Sẽ ngỡ ngàng khi bước vào Lam, quán nhỏ dịu dàng nép bên dãy phố đông đúc. Chỉ gọi tên đã thấy những bình yên.
Người yêu sự mới mẻ hiện đại của Highland, Vincom, Aroma... kẻ tìm những góc rêu mờ sương khói. Vài chục bước chân ngang qua Imperial Hotel giữa trung tâm phố, bạn sẽ gặp một Sonata cafe Gallery màu trắng êm dịu trong giai điệu Secret Garden và những bức tranh sơn dầu khói sương xứ Huế. Một bông hồng bên tường gạch cũ. Bầy cá liu xíu đớp rêu dưới gốc cây hồng trĩu trái... ngồi yên đó mà đón nỗi thèm khát cô độc. Yên đó vài giờ, chơi vơi trong chiều sâu kí ức, lắng nghe những hy vọng đang tìm đường trở lại, xoa dịu những vết hằn đau đớn quanh miệng, bạn mỉm cười...
Chúng ta còn có thể mơ mộng. Thành phố đẹp và thơ cho chúng ta những không gian mơ mộng, để ra đi để chờ đợi, cuốn vào đâu đó rồi trôi dạt trở lại . Và bao giờ cũng thế, ta tin luôn có một chiếc ghế và mùi hương cho những kẻ lãng mạn. Những góc ngồi riêng rất riêng màu Huế, không phô trương hào nhoáng, ấm và thơm như những đốm nắng trầm tư rơi chút ngại ngần trên những phiến lá xanh.