Căn nhà cũ gọi về trong mơ
đi t́m đi giấc mơ
căn nhà cũ gọi về trong mơ
nhắc nhớ những ǵ c̣n mất
xoa dịu nỗi ngày mỏi mệt
tôi t́m được tôi trong giấc mộng của ḿnh
tôi dại khờ nên tôi nuối tiếc
để thơ bay qua song cửa ngày xưa
và thời con gái mùa lớn lên hoa bằng lăng nhạt cánh tím bên đường
và người con trai lặng lẽ sau mỗi sớm đến trường
h́nh như đă đi xa h́nh như đă gặp lại
tuổi thơ phủ bạc kư ức phủ bạc đêm mơ
tôi đi qua đời tôi ôm giấc mộng xưa
đêm rất nhẹ và sớm lâng lâng
nuối tiếc mang khuôn h́nh gió
xoay xoáy nhức nửa bên đầu
người bảo thơ tôi không là ngày xưa
bây giờ tóc rưng rức đen màu nhuộm
có một người đàn bà ngồi trước trang báo mạng
t́m ngày xưa như chưa có ngày xưa
đi t́m đi giấc mơ
hành xác cho già nua
sợ lú lẫn phải quay về kư ức
xin đừng rối ư thơ
đường đông thế mới sáng ra ta đi ra ngơ
đi đâu tiền và điện thoại đeo cổ đi
đâu là đường đâu là hè
túi đeo ở cổ lắc lên xuống người lắc lên xuống mắt đảo lên xuống
h́nh như đi mua chợ nơi đầu đường có nhiều
hoa rau có
nhiều thịt cá có
nhiều mua nhiêu th́ mua đi
sao người đàn bà làm thơ lại đi chợ
sao người đàn bà đi chợ lại làm thơ
chữ rối bung như mớ rau bí buộc rối
ta quẩn vào chân ta quẩn những ư nghĩ vào chân ta
tránh né những h́nh người h́nh xe tĩnh động
tránh né mùi xăng pha bụi pha thơm thơm như của cô gái váy ngắn ngắn
tránh né tứ thơ chợt đến sáng nay rời trang báo mạng tránh né
một nhà văn đi đừng bới lên trên xác cứng tâm hồn cái chết
lặng yên xin những lời yên lặng
xin đừng rối lên rối ư nghĩ của thơ
vấn vương dại khờ
ta thương mỗi chiếc lá khô
thương câu thơ cứ bơ vơ một ḿnh
ta thương một vạt hoa xinh
mong manh chẳng biết tên ḿnh là chi
dại khờ lan khắp lối đi
tím li ti trắng li ti cả đời
chẳng ai lạc chốn thảnh thơi
tự nhiên hoa cỏ đan lời gió sương
giời quên rắc hạt bên đường
giời quên tên để vấn vương dại khờ
nhặt hoa cắm vào trong thơ
ta thương hoa lại ngẩn ngơ thương ḿnh
ngày b́nh yên
sự b́nh yên đang ở trước mắt ta
Đà Lạt với thông và hoa và sớm nắng
sự bất ổn đang ở trước mắt ta
báo mạng với động đất và sóng thần và chiến tranh
Hà Nội nhào lên dư địa chấn
Sài G̣n mưa trái mùa ngập ngụa
ta ngồi đây hát cùng thông trước gió
ta ngồi đây đùa bỡn ly rượu nhạt
bất ổn dồn con chữ không xếp nổi tâm t́nh
ta là nàng thơ hay người thợ ư thơ
mơ màng đi đâu xoay ḿnh đôi chân đất
nếu có 1 ngày trái đất nổ tung
nếu có 1 ngày b́nh yên và bất ổn thành tro bụi thật
hạt nào của t́nh yêu và căm giận c̣n ai phân biệt đâu
GIẤC MƠ ĐÀ LẠT
1.
giá ǵ có một căn nhà
nhỏ thôi vừa đủ cho ta với ḿnh
nhỏ thôi một kiếp sinh linh
rũ bụi bặm đón chân t́nh cỏ cây
nhỏ thôi một giấc ngủ đầy
ban mai thức với sương mai đậm lời
2.
ôm trong đời chữ giá như
trở đêm thức lại tương tư cảnh thiền
ôm trong mộng chữ b́nh yên
cởi ra buộc lại ưu phiền chẳng hay
ngả xuống vạt cỏ mà say
câu thơ nhẹ tiếng lời bay lên trời
đêm của mimosa
ư tưởng đẽo tạc từ hai bàn tay anh trần tục thoát ra từ trần tục
ư tưởng bày biện từ ngôn từ em dằn vặt thoát ra từ dằn vặt
nét đời chọn lọc cuốn ta vào đam mê
em đứng dưới ánh đèn ngắm những khuôn h́nh câm lặng
chập chờn vệt sáng tối lùa qua kẽ lá cây
đêm hoang vu
đêm của những bức tượng lay động
đêm của mimosa sáng lên ánh đèn vàng
cửa sắt khẳng khiu khép hờ
người nghệ sĩ đi cho vườn đêm ngủ trong hoang vắng
khe cửa những tranh tượng chờ
và em tận hưởng khoảng đêm nghệ thuật
và đêm ư tưởng đêm lang thang giấc mơ hoang
buồn để mơ
là ta đây người ở đâu
mặc chiều rũ nắng ngả sầu xuống mây
mặc nhện giăng mắc ngọn cây
chạm vào gió nhẹ đă lay tấc ḷng
nặng nề gửi chốn hư không
gửi người một mớ ḅng ḅng buộc t́nh
buồn vui lỡ kiếp sinh linh
buồn vui ở tạng thơ ḿnh trời cho
biết không không biết mà lo
biết ai ai biết dày ṿ ư thơ
vui để thức buồn để mơ
câu thơ trở giấc ngẩn ngơ giữa đời
ngày riêng ḿnh
hôm nay chẳng khác ǵ hôm qua
vui không mới và buồn như vẫn cũ
như vẫn ta ṃn chút thân xác
như vẫn ta riêng lẻ niềm thơ
mộng mơ thời thi tứ đă là lễnh loăng
kí ức chất chồng kí ức
buồn chất vui gày guộc
biết thay ǵ cho sắc tố phởn phơ
tự yêu ḿnh thôi muộn xuân th́
thường xuyên phủ làn thơ nhuốm bạc
thường xuyên sửa sang ḍng gấp đoạn
mặc dại khờ qua tiếp độ xuân qua
mặc hôm nay đến năm mỗi lần
thêm và bớt lối ṃn không mỏi
thêm và bớt cho ngày nặng hạt
cho đêm gơ sương bàn phím nảy âm vần
ngoài kia mưa
tôi ngồi trong góc của ḿnh viết cho riêng ḿnh đọc
lời ốm yếu và lời hèn nhát
ngoài kia vật vă ngoài kia biến động
đọc những chuyện ngoài kia và chất chứa nỗi niềm
những câu thơ t́nh để cho kẻ yêu thôi
người quẩy gánh vă mồ hôi xuống đường rát nắng
những câu thơ buồn bă để cho người không hành động
ngoài xa kia sóng đập vọng phố phường
cứ đọc mỗi ngày cứ vặt vănh mỗi ngày
cảm nhận tế bào mỗi ngày teo tóp
im lặng đồng tâm với bất lực
bánh xe thời gian nghiến nát
im lặng hợp sức với chịu đựng
sợi dây lương tri buông lỏng
sợi dây cảm xúc đứt mạch
ngoài kia mưa tức tối báo vào mùa
chỉ một lần mưa ốm măi mỗi lần mưa
chẳng dám bước mỗi khi ào ạt gió
ngoài kia vật vă ngoài kia biến động
thu ḿnh dọi vào trên phím gơ
vô nghĩa lời biết chẳng để cho ai