LỤC BÁT BÙI KIM ANH
bồng bềnh
ngồi buồn nhặt sợi tóc chiều
thả lòng lạc cõi phiêu diêu bồng bềnh
lời buông thành tiếng nhạt tênh
nghe đứt hơi mạch nghe vênh hơi tình
ngồi buồn nhặt sợi tóc mình
soi trong mắt gỡ rối tinh phận đời
giăng ra hai tiếng than ôi
ta đi vẫy gió cưỡi chơi bồng bềnh
gánh buồn đem bán chợ vui
gánh buồn đi đổ xuống sông
gặp người ngả gánh giữa dòng lại
thương
gặp người đỡ một đoạn
đường
ghé bờ vai mỏng vấn vương dặm dài
gánh buồn nỡ xẻ cho ai
đem về chất chật buồng ngoài ngõ trong
chợ phiên quẩy gánh thong dong
bán đi mua sợi tơ lòng về giăng
bán đi mua một mảnh trăng
cho riêng mình khỏi lăng quăng sự đời
gánh buồn đem bán chợ vui
những tưởng ế lại lời ơi là lời
lục bát cuối chiều
Lục bát viết lúc cuối chiều
Nghe trong hơi gió đọng nhiều ưu tư
Lòng câm như bị cầm tù
Hắt hiu dồn lại mỏi dừ ước mong
Buồn thì ra ngắm phố đông
Tội gì đóng cửa mà đong cơn sầu
Buồn thì ta lại yêu nhau
Tội gì ủ rũ cho mau cái già
Ngoài phố những hoa là hoa
Mua về ta cắm chật nhà mới thôi
Yêu đi cho trọn kiếp người
Kẻo mai thác lại tiếc đời buồn tênh
rủ ai quên lãng ngày xưa
có người đàn bà lãng quên
nét duyên bỏ lại bên thềm chẳng mang
bỏ yêu quên hết dở dang
câu thơ viết để lang thang cõi đời
có người đàn bà dở hơi
hằng đêm thức để tìm lời cho thơ
lãng quên bỏ nét bơ phờ
lãng quên mặc gió đứng chờ ngoài mưa
rủ ai quên lãng ngày xưa
quên buồn vui mới chỉ vừa hôm qua
xin cho một nắm vô tình
tôi
lại trở về với tôi thôi
với câu lục bát một đời dở dang
lỡ
rơi nhịp khúc mơ màng
ngọt ngào rơi bởi ngổn ngang gió lùa
tôi về gay gắt nắng trưa
hỏi mình nghe cả lời thưa của mình
xin cho
một nắm vô tình
gói vào lá để mang hình mùa xuân