Bùi Kim Anh
1. Vui và buồn là hai phần trái tim
Một viên ngọc ánh trong đêm đen
Một đám mây chì phủ lên tất cả
Giây phút hiếm hoi cũng phải nhoẻn cười
2. Tôi không biết giờ sinh của mình
Không thể dựa dẫm vào bói toán
Và tôi có được tự do
Tự do lo toan chịu đựng với tháng ngày
3. Người nhắc tôi về sứ mệnh của thơ
Phải vượt qua nỗi đau riêng hướng về cảnh khổ
Tôi dành cho đời những câu thơ vô nghĩa
Những câu thơ chẳng mang nổi mình qua nhịp cầu khổ đau
1. Tôi không biết mất ngủ từ lúc nào
Đã nhiều đêm không trọn giấc
Hạnh phúc ư những ý nghĩ tự do mở mắt
Ngoài kia ánh đèn đường rọi vệt sáng như trăng
2. Tôi đã sống nhiều năm chịu nhiều đau khổ
Tôi cho tôi là người đau khổ nhất trên đời
Và tôi biết là tôi luôn ngộ nhận
Có bất hạnh nào sánh với bất hạnh nào được đâu
3. Trời đã định bước ta đi
Còn chặng cuối ngắn dài không biết nữa
Sót lại vui của những gì vui nhất
Ru ta nửa giấc chạm rạng ngày
1. Dò dẫm tôi đi tìm con chữ
Xếp lối men vào ý thơ
Nắm phải tay mình vỡ giấc mộng
Nhặt đụng mảnh lời hư vô
2. Một chút nhành xanh trồng trước cửa
Sớm người đi qua nhổ mất rồi
Khóa ơ ngóng mỏi mà chưa thấy
Thửa kiểu riêng mình khóa lá cây
3. Xin đừng ngồi khoanh chân và chắp tay như vậy
Lần tràng hạt bao lâu biết rành rẽ mọi điều
Rũ bụi thế phủ màu thiền chầm chậm
Cho tôi một lời tĩnh lại ý thơ
1. Hẹn một lời với Sài Gòn
Năm bảy nhỡ đến rách ngày mòn tháng
Con phố không nhớ tên đưa hy vọng đi không mỏi
Đôi lần trở về ồn ã giấc đêm
2. Hẹn và nhỡ hẹn theo ta như nhớ và quên
Với tình yêu một lần nhỡ có thể là xa cách
Nhỡ thời cơ còn tệ hơn nhỡ chuyến tàu
Nhớ Sài Gòn giữ lời hẹn lùi đến ngày sau
3. Không đếm nổi lần hẹn và nhỡ hẹn
Kho kí ức chỉ dành cho kỉ niệm khó quên
Lời xin lỗi trong như nước lã
Gửi Sài Gòn lời hẹn vắt trang thơ
1. Hy vọng và vô vọng là hai bến cuộc đời
Chỉ có thể mua vé xuôi chiều
Vé khứ hồi muốn mua thật khó
Khi tuyệt vọng biết tìm đâu bến đợi
2. Mỏi mệt con đường lại tới ngã tư
Để định hướng hãy bình tâm ngồi thở
Ngã tư gió xoay theo chiều gió đổi
Hy vọng bảo ta cần phải chọn lối đi
3. Cây rụng lá không chỉ là mùa thu
Và mầm xanh không chỉ xuân mới hé
Hy vọng như chồi cây bé nhỏ
Ta dựa vào sẽ toả bóng chở che
1. Ông Thiện ông Ác tạc hai bên cổng đền
Người đi lễ vào ra lối giữa
Lũ trẻ chẳng biết gì chỏ tay đứng ngó
Tôi theo sau lạc ý nghĩ đi tìm
2. Già cả tìm thanh tịnh nơi đền chùa
Đau khổ cúi đầu xin tai qua nạn khỏi
Ngào ngạt khói hương thấp cao lễ vật
Bấn bận lòng trần tôi khấn lạy gì đây
3. Khi đi vào ông Ác bên trái ông Thiện bên phải
Khi trở ra phải trái đổi hay hai ông đổi chỗ
Chắc tại tôi đi đâu cũng thơ thẩn
Bạc tóc rồi trái phải vẫn ngu ngơ
1. Tàn ác và nhân hậu nhanh chậm cũng ra đi
Ta sống cùng kí ức nặng nề tương lai không định nghĩa
Người yên tâm và dọn dùm ta bên cạnh chỗ
Rồi một chiều ta cũng ra đi
2. Nghe tiếng đàn của cháu là giờ đẹp nhất
Đứng bên bếp nấu ăn thanh thản ngày dài
Cho riêng mình những câu thơ không biết mỏi
Giờ xấu ngoằng thành lá số thời gian
3. Bà mụ tính được ngày giờ sinh đứa trẻ
Khoa học chọn giờ nhấc bé từ bụng mẹ
Ta sống đến đâu đi giờ nào không biết nữa
Chết kiểu gì tại người hay hỏi hư không
Ta là đứa con gái sinh ra từ quê ngoại
Iu ấp lòng bà thành hai tiếng quê hương
Kí ức tuổi thơ lục lọi bộn bừa
Chỉ còn lại một lần tắm ao nhà trở về năm mười tuổi
Chỉ còn lại một lối gập ghềnh cỏ ướt dẫn đến mộ ông giữa cánh đồng ngút lúa
Không còn ai người thân
Ta là khách trọ ở quê hương trả tiền phòng
Lật mở mớ tóc xõa xòa mảnh trăng thượng tuần thõng qua ô cửa
Gió vẫn gió thoảng hương cau đầu ngõ
Gió chia cho thời gian mùa lúa
Đêm nay gom cho ta những chữ cái rời rạc ghép về hai chữ quê hương
Mẹ gánh ta qua dòng sông xưa chỉ có bến phà gánh ta đi trên con đường dài không đo cây số
Nắng khô tuổi thanh xuân cạn kiệt lúc tuổi già
Ta ở phố dòng người xô vào bụi bặm
Mỗi ngày tâm hồn mất đi yên lặng mỗi ngày vầng trán cày thêm rãnh lo toan
Sự kỳ diệu như hạt thóc nhỏ nhoi như lặng lẽ đêm nay trăng chiếu giấc ngủ quê êm ả
Sự kỳ diệu cho ta vượt qua bản ngã yếu hèn cho nhịp sống không tuột xuống con dốc của ghét ghen và thù hận
Những tứ thơ giãy đạp khát con nước sông quê thèm ầu ơ của ngày xưa xa ngúc ngoắc
Ta là khách trọ ở quê hương trả tiền phòng
Ký ức trở về thả ước mong