ThoThangBa-BKAnh

bao giờ cho đến tháng ba

 

 

bao giờ cho đến tháng ba

để mua dăm bảy bông hoa tặng người

 

tồng tênh gồng gánh giữa giời

tôi đem rao bán cái cười ngả nghiêng

 

bán cho người cả cái duyên

bán luôn nốt cả ưu phiền tay không

 

rét tháng ba

 

thiên hạ bây giờ c̣n đan áo nữa đâu

tấm áp rét rẻ hơn manh áo lụa

lo một lần bền bỉ mấy mùa đông

 

tháng ba bây giờ chẳng tái tê ḷng

cái rét trở ḿnh hong hong gió

bất chợt đến cơn mưa rào mùa hạ

 

thương nàng Bân chắc c̣n lọ mọ

miệt mài theo mũi chỉ đường kim

chút t́nh yêu thiên hạ suốt đời t́m

 

 

nếu

 

nếu tôi là đàn ông

tôi sẽ sống một ngày

không cần biết đến

thời gian

gia đ́nh

bữa ăn

giấc ngủ

và cả điều ấp ủ t́nh yêu

 

và chính v́ ư nghĩ ngông cuồng này

tôi măi là người đàn bà tội nghiệp

 

có những lúc

 

hăy cho tôi kẽ hở của đời

tôi lọt xuống như vụn giấy nhỏ

chẳng gió nào lùa được nữa

và bụi thời gian khỏa lấp đầy

 

hăy cho tôi một mặt nạ da người

tôi vênh váo dạo qua khắp phố

chẳng c̣n ai nhận ra tôi nữa

một người đàn bà lẻ loi

 

hăy cho tôi và cho một lần thôi

thêm và bớt những ǵ cần thêm bớt

để chẳng có chiều nay nhức buốt

thế gian này đủ cả chỉ thừa tôi

 

 

ta t́m ḿnh

 

ta ngồi dậy từ thân xác ḿnh đi vào đêm chẳng ai ngăn cản

vô h́nh nh́n xuống cơi hữu hạn

ch́m trong giấc ngủ yêu ghét c̣n có nghĩa ǵ

 

đêm không nói điều chi im lặng đến mịt mùng không dấu chân

ta t́m ḿnh

linh hồn kết linh hồn thanh thoát mông lung

 

ta để cho người thân xác của ḿnh

t́m lại những ǵ đă mất

ru hồn vào cơi mộng mơ