MỘT Ư TƯỞNG
VỀ MỘT CHUYỆN THẦN TIÊN MÀ RẤT THẬT
Bùi Minh Quốc
Tôi có một ư tưởng.
Tôi dám tin rằng nó hết sức thiết thân với làng thơ nhạc Việt, trước hết là với các sao Việt.
Thực ra nó là một khát vọng ấp ủ từ lâu lắm trong tôi, và tôi chắc rằng cả trong rất nhiều đồng nghiệp (chướng). Năm ngoái (2005), tôi nêu ra với hai bậc đàn anh, hai siêu sao trong làng thơ nhạc, thi sĩ Hoàng Cầm và nhạc sĩ Phạm Duy. Gửi thư đi, rồi hồi hộp chờ, chờ măi, chẳng thấy tăm hơi ǵ. Ngỡ đă bặt vô âm tín, bỗng một hôm nhận được mấy chữ của nhạc sĩ Phạm Duy trên bưu thiếp : “Cám ơn anh đă đề nghị nên có một ngày đẹp như chuyện thần tiên, ngày chúng ta ôm nhau khóc, ôm nhau cười ! Để coi . /. ”
Chả là tôi đă bày tỏ với hai bậc đàn anh cái ư tưởng của ḿnh, và đề nghị hai anh đứng ra xướng xuất việc thực hiện. Ư tưởng ấy thế này :
Tổ chức một cuộc, xin tạm gọi, đại đoàn viên, đại trùng phùng thơ nhạc Việt. Ngày ấy, những đứa con thơ nhạc của Mẹ Việt Nam, sau bao đau thương v́ chiến tranh và ly tán, từ khắp các chân trời góc biển về gặp nhau, cùng nhau mỗi người cất lên tiếng thơ tiếng nhạc tiếng ca của ḷng ḿnh yêu dân yêu nước yêu tự do và yêu nhau.
Đấy, cái ư tưởng của tôi chỉ có thế, giản dị chỉ có thế. Giản dị mà đẹp, đẹp như chuyện thần tiên như anh Phạm Duy đă mường tượng.
Cái ngày đẹp như chuyện thần tiên ấy, tôi nghĩ, hoàn toàn không có ǵ là xa vời, bởi nó nằm trong khát khao sâu thẳm triền miên của mỗi chúng ta, trong khả năng tổ chức của chúng ta. Mà cam đoan không tốn kém một xu công quỹ. Bởi v́ mỗi chúng ta sẽ đến với ngày ấy bằng cách tự túc ăn ở và đi lại, các sao và siêu sao sẽ không lấy tiền cát-sê, thậm chí, biết đâu đấy, sẽ có khối người hồ hởi tự nguyện xin được đóng tiền không giới hạn cho ban tổ chức để được đọc một bài thơ, hát một bài hát. Đương nhiên sẽ không thiếu các sao (doanh nhân)Việt đầy hảo tâm sẵn sàng hỗ trợ những văn nghệ sĩ nghèo.
Chỉ c̣n chút xíu khó khăn về thủ tục hành chính. Cái “chút xíu” này, trong hoàn cảnh hiện nay có thực là chút xíu hay mười lần lớn hơn là tùy thuộc vào tâm huyết và gắng gỏi của tất cả chúng ta, trước hết là các nhà thiết kế dàn dựng ngay trong giới thơ nhạc mà bấy lâu đă được anh chị em đồng nghiệp rất ngưỡng mộ về ḷng nhiệt thành và tài tổ chức năng nổ tháo vát. Tôi nghĩ đến những Nguyễn Trọng Tạo, Nguyễn Thụy Kha, Dương Thụ…, các nhà tổ chức tầm cỡ đầy tâm huyết có mối quan hệ rộng trong giới chuyên môn và giới hành chính, đă từng tạo ra những đêm nhạc rất đỗi hoành tráng; ǵ chứ một cuộc đại trùng phùng thơ nhạc Việt hẳn là không lấy ǵ làm quá khó đối với các anh.
Và nhất định các anh sẽ được sự đồng t́nh hưởng ứng của đông đảo anh chị em trong giới, tôi tin thế.
Viết đến đây, tôi đă bắt đầu sống, trong mơ màng, cái ngày đẹp như chuyện thần tiên ấy, tôi sẽ được tay bắt mặt mừng và nghe Khánh Ly, Lệ Thu, Thái Hiền, Trần Thái Hoà… hát,Tô Thùy Yên, Du Tử Lê, Đinh Linh …đọc thơ, ngâm thơ. Phần tôi, ngày ấy chỉ xin 30 giây để góp tiếng thơ của ḿnh, với bài thơ 4 câu này :
Có khi nào trên đường đời tấp nập
Ta vô t́nh đă đi lướt qua nhau
Bước lơ đăng chẳng ngờ đang để mất
Một tâm hồn ta đợi đă từ lâu…
Đà lạt chớm xuân 2007
BMQ