Chín bài ‘‘Ru Xa’’ của Bùi Minh Quốc đến với chúng tôi vào mùa xuân, đem theo mưa bụi long lanh của núi đồi cao nguyên Đà Lạt. Tình thơ Bùi Minh Quốc dù cũng chia ly xa xót, mong nhớ sắt se... như bao nhiêu thơ tình khác, nhưng câu chữ ấy vừa đằm thắm lại trong veo tựa những hạt sương một sớm mai :
‘‘Đời cứ mãi xôn xao.
Thơ muôn đời mất ngủ.
Em mãi là chiêm bao...’’
Chúng đã mở ra tập tình khúc và đưa vào hai bài ‘‘Thơ Tặng Cố Nhân’’ và ‘‘Hồng Dại Của Muôn Đời’’ dưới đây.
Thơ Bùi Minh Quốc
(trích từ tuyển tập Ru Xa, nxb Phụ Nữ, Hà Nội, 2004)
§ § §
|
|