BienLang-ChinhTam

 

 

 

BIỂN LẶNG

(Văn nghệ Nghệ Tĩnh, số 40, tháng 6-1989)

 

Như là một sự ngẫu nhiên, cô gái lại dẫn ông vào đúng cái pḥng mà cách đây mười lăm năm ông đă nghỉ lại hai tháng và đă viết nên truyện ngắn “Hải lưu nóng” nổi tiếng một thời. Căn pḥng số 1 tận cuối hành lang gác 5. V́ là pḥng cuối cùng, ở gác trên cùng, hơn nữa thời kỳ ông đến lại vào cuối mùa thu không có khách nghỉ mát nên có thể nói là hoàn toàn yên tĩnh. V́ vậy, sự thay đổi hoàn cảnh không làm xáo trộn nếp sống độc thân của ông. Chỉ qua một buổi chiều ông đă quen với căn pḥng mới và nhanh chóng khôi phục tư duy. Sáng hôm sau ông đă ngồi vào bàn và bắt ngay được mạch cảm xúc để viết liền hơn mười hai tiếng đồng hồ, chỉ bắt buộc phải xén một số thời gian rất ít ỏi cho những công việc cần thiết của sinh hoạt cá nhân.

        Năm nay cũng đúng vào cuối thu đúng căn pḥng cũ và người gặp đầu tiên cũng là cô gái ngày nào. Nhưng tại sao cô ấy không nhận ra ḿnh nhỉ? Chả nhẽ lại không nhận ra một nét ǵ ư? (trừ giọng nói: ông cố t́nh nói giọng bắc) Mặc dù ông biết mười lăm năm qua ông già đi quá nhiều. Ông lại để ria và đeo thêm kính cận. C̣n tóc th́ bạc trắng và rụng gần hết giữa đỉnh đầu.

       Khi nhận giấy tờ từ tay cô gái ông nói:

       -Cảm ơn chị!

       Cô gái như bị điện giật. Cô liếc nh́n ông rất nhanh rồi vờ mở ngăn kéo t́m một vật ǵ đó.

       -Chú có biết tại sao cháu lại đưa chú lên pḥng này không? Cô gái hỏi sau khi đă cho cái va-ly nhỏ của ông vào tủ.

      -Tôi không biết, nhưng căn pḥng này không gây cho tôi cảm giác xa lạ. V́ vậy tôi rất cảm ơn cô.

      “Lại cảm ơn”, cô gái nói:

      -Không xa lạ ư, chú làm cháu nhớ lại một câu chuyện cũ. Cô gái lấy tấm dẻ lau nhẹ lên mặt bàn. Không biết trên gương mặt ông có một biến thái nào đó làm cho cô gái chững lại hay đấy chỉ là một sự quan tâm hồn nhiên của cô – Chú mệt lắm hả? Đạp xe ngược gió một mạch 25 cây số từ Vinh xuống đây hẳn không phải chuyện tản bộ trong sân. Chú ngồi tạm xuống đây. Ghế này có hơi cao so với bàn. Cháu sẽ thay cho chú chiếc khác. Ồ sao mặt chú có vẻ tái đi thế kia?

      -Không sao, không sao. Nhà văn cảm thấy ḿnh trở nên bối rối. Ông ngồi xuống ghế một cách ngoan ngoăn và bị động. Phút lúng túng qua dần, ông điềm tĩnh lại – Quả cũng có mệt thật. Thế cháu… chữ cháu kéo dài ra, ngập ngừng – không nhận ra điều ǵ ư?

      -Có đấy chứ ạ: trời động. Phải không chú? Chỉ nội đêm nay là mưa mất thôi. Trời mưa. Thật đến nẫu cả ruột. Chú thấy đấy, khắp 86 pḥng của ṭa nhà này chỉ có ḿnh chú thôi. Chú đến đây cháu thật sự là mừng – cô chúm chím cười – Chú cũng là nhà văn…

      -Cũng gần gần như thế. Cháu … (lại ngập ngừng) không nhận ra cái nhà văn của chú à?

      -Cháu mong nhận ra. Cách đây mười lăm năm cũng có một nhà văn dến ở đúng pḥng này. Anh ấy c̣n trẻ lắm. Tóc mềm và xanh mượt. Nụ cười mê hồn. Anh ấy làm cháu điên lên. Nhưng anh ấy bảo đă có ba con. Biết làm sao được. Cháu phải tin thôi.

      Ḿnh nói thế lúc nào nhỉ? Nhà văn cố lục lọi trong trí nhớ. Có thể ông đă nhớ ra một điều ǵ đó. Vấn đề là ở chỗ điều dối trá ấy đă xảy ra vào lúc nào? Vào giờ đầu hay phút cuối của cuộc t́nh? Nhưng điều quan trọng ấy ông không nhớ nổi. Và dù có nhớ cũng không dám khẳng định. Cô gái không thay đổi bao nhiêu. Chỉ có khuôn mặt trái xoan hơi vót lại, thuôi thuôi một đường cong nhẹ xuống cằm. Hôm nay cô mặc tấm áo phông sọc đen, không có ống tay, cổ áo mở rộng xuống tận phía trên bầu vú khiến ông phải nhớ xem cách đây 15 năm hai cái xương quai sanh có nhô lên như vậy không? Và nói chung cô ấy là người thế nào nhỉ? Hay bắt chuyện, dễ dàng tâm sự với bất cứ ai? Nhiều nhu cầu trao đổi cảm xúc? Hay chỉ là một cô gái nông cạn lắm lời? Thậm chí dễ dăi?

      Ông hỏi:

     -Cháu vẫn là Mộ Hoa đấy chứ?

     Cô gái hiểu ông muốn hỏi cháu vẫn chưa có chồng đấy chứ? Nhưng nhà văn th́ hơi giật ḿnh. Tại sao lại vẫn? Khéo không lại tự tố cáo. Nói dối quả là một điều ǵ khó khăn. Ông tự dày ṿ ḿnh. May thay c̣n có chỗ an ủi là âm sắc tiếng cháu của ông đă trở nên gọn ghẽ hơn, dễ tin hơn. Song cô gái bất cần tất cả, không chú ư đến điều ǵ hết.

     -Vâng, vẫn thế đấy thôi ạ. Cháu yêu anh ấy, một người đàn ông đă có ba con. Sao mà lạ thế không biết. Bọn bạn cháu bảo tại mày đi nhiều nước ngoài quá, bị ảnh hưởng lối sống phương Tây. Nhưng cháu th́ chẳng bị ảnh hưởng ai hết. Cái ǵ của cháu là của cháu. Muôn năm. Nói chung cháu là một cô gái trơ tráo, nhưng sâu sắc. Rồi chú sẽ thấy. Các nhà văn thường không sâu sắc đâu. Có điều họ chân thật. Chân thật đến nỗi giá họ có nói dối cháu cũng tin là thật. Chú đă bao giờ  nói dối chưa hả chú?

        -Không, chưa. Nhà văn trả lời như một cái máy, môi khẽ run run. Ông tự hỏi: cô gái này có cái ǵ là sâu sắc? Câu trả lời c̣n chưa chuẩn bị. Trước khi đến đây ông cũng không chuẩn bị để gặp cô. Sau lần ấy cô có đến thăm ông tại cơ quan. Bây giờ ông cũng không hiểu sao lúc ấy ông lại từ chối, không gặp cô. Chắc là cô biết ông có nhà. Rồi cô lại được cử đi học nước ngoài hai năm nữa. Chắc chắn là cô cũng chẳng nhớ ǵ đến ông. Tuổi trẻ, sắc đẹp và tính cách ấy. Có thể ông cũng đă quên hẳn cô với mối t́nh hoa lá cành bâng quơ như một tṛ đùa t́nh cảm xảy ra từ bao giờ. Đến khi gặp cô ngồi sau cái bàn rộng trong pḥng giám đốc khách sạn ông mới bật nhớ ra và hoảng lên: “Sau này thế nào hăy hay. C̣n bây giờ lạy trời, xin đừng làm tội tôi, xin đừng nhận ra tôi và đừng nh́n tôi như thế”. Cũng may là cô ấy đă không nhận ra mặc dù nh́n ông khá lâu và rất chăm chú. Cô đưa trả tờ giấy cho ông:

      -Nhà văn Lê Quảng Xương ạ? –Cô gái cúi xuống che nụ cười cho riêng ḿnh rồi lại ngẩng lên, nét mặt không dấu nổi một vẻ phiền muộn nào đó – Cô hỏi như hỏi ḿnh – Chứ không phải nhà văn Đinh Lăng?

      Ông lại gặp may. Trong giấy giới thiệu lần trước người ta ghi bút danh. C̣n bây giờ là tên thật.

     Mấy chén nước đă nguội cả. Cô gái bưng một chén, không mời ông. Có cái ǵ như niềm vui lan tỏa khuôn mặt rất dễ thương như mặt trẻ con của cô gái. Cô đứng dậy:

     -Thôi cháu về. Chú cần ǵ hăy xuống cháu. Dạo này cháu cho nhân viên nghỉ gần hết. Chú đừng hay quên như ông Đinh Lăng dạo nào. Giới nhà văn lạ lắm. Họ có thể nhớ bất cứ điều ǵ đă xảy ra hàng ngàn năm, nhưng lại lơ đễnh ngay với những việc trước mắt. Anh Đinh Lăng đă từng cầm cả lọ mực uống ừng ực thay v́ cốc nước.

      Điều này th́ ông nhớ lắm. Lọ mực đắng đă làm ông phải súc miệng đánh răng mất một buổi. C̣n cái vị lờm lợm hơi nhôn nhốt th́ phải mấy ngày mới quên đi được.

      Đến tối, nhà văn đi nằm sớm, định bụng sẽ không suy nghĩ ǵ hết. Nhiệm vụ duy nhất bây giờ là ngủ. Ngủ để quên đi tất cả. Hy vọng sau một giấc thoải mái, sáng ra những ư tưởng mới sẽ đến, hoặc chí ít cũng có một cái ǵ đó để suy nghĩ. Nhưng ông đă nhầm. Cái gối mỏng đă làm chậm giấc ngủ của ông chăng? (ông vốn thích gối cao đầu khi ngủ). Mùi xà pḥng giặt không sạch từ chiếc màn mới tinh tỏa ra cũng kích thích khứu giác. Bụng ông hơi đầy, có vẻ như nê, nằm ngủ rất khó chịu. Ông lật người nằm nghiêng phía trái, quay mặt vào tường. Khuôn ngực bị ép xuống một bên. Có một mảnh xước nào đó ở xương sườn chạm mạnh vào trái tim làm nó giật nẩy lên, đập bồi hồi. Chàng có bao nhiêu là mảnh vỡ trong lồng ngực ốm o của ḿnh, một chàng trai già, không vợ con, không gia đ́nh.

      Biết ḿnh chẳng thể ngủ được nữa, ông nhẹ nhàng trở dậy. Đêm khuya, ṭa nhà đồ sộ hoàn toàn vắng ngắt, ông vẫn rón rén mở cửa rồi lần xuống cầu thang tối om như một kẻ miên hành. Ông đi hết băi biển qua lối nhỏ đầy cát mịn giữa hai hàng phi lao. Con đường cao lên dần. Ông bước những bước thật ngắn và nhẹ. Biển đón chào ông bằng một hơi gió miên man như một cành dương hiện thực quyệt nhẹ lên má. Mùi vỏ hến, xác phù du. Tiếng sóng rạt rào đâu đó nghe thật xa. Trước mặt ông không phải biển mà chỉ là một cánh đồng tối thẫm vô thủy vô chung. Cánh đồng thân thuộc đến nao ḷng. Ông muốn đi lại tung tẩy trên đó để t́m kiếm, sục vào tất cả các xó xỉnh của ngày xưa? Ông không định viết về biển. Ông viết về ḷng tin đối với con người, với cái toàn bộ cái bản chất tận thiện của nó. Ông ngại tất cả những cái ǵ lớn lao rực rỡ. Biển đối với ông thật xa ngái không thể nào ḥa hợp được, ông không thể nào hiểu nổi. Băi biển hoang vắng, doi cát trắng xám trải dài man mác. Gió cũng đă ngừng hẳn. Không khí có vẻ nồng nực nhưng ông không cảm giác được. Tất cả như không thực. Không thực đến cả ánh sáng màu đỏ của ngọn đèn pha ngoài ḥn Song Ngư, có lẽ ngoài nữa, tận ḥn Mắt. Sao lại có tên ḥn Mắt? Ông đi sóng đôi cùng cô gái trên vạt cát thẫm gần sát mé nước, để lại phía sau bốn hàng dấu dép. Mỗi lần cất chân lên là chỗ hơm cát bị gót dép ấn xuống lún nghiêng về một bên lại lập tức đầy ọng nước. Có khi sóng ào vào liếm lên bàn chân và cũng lập tức xóa hết dấu vết. Cô gái khoác tay ông tin cẩn một cách dạn dĩ; cô ngửng lên hỏi:

      -Nói chung, con người sau khi chết để lại cái ǵ?

      -Cái dấu chân!

      -Cái dấu chân? Hay quá! Như dấu chân chúng ta đây! Nhưng sóng đă xóa mất sạch rồi kia. Anh hăy quay lại xem.

      - Quay lại mà làm ǵ. Sóng xóa là việc của sóng. Tất cả những việc ấy tôi biết hết rồi.

     -Anh biết tất cả thật ư? Không đâu. T́nh yêu chẳng hạn. Anh đă biết ǵ về t́nh yêu?

     Nhà văn ngẫm nghĩ và từ tốn:

     -Cảm ơn Mộ Hoa.

     -Anh đă cảm ơn em đến lần thứ bảy. Anh có biết câu chuyện về lời cảm ơn không? Ngày xưa có một phú thương cùng tùy tùng dẫn một đoàn lạc đà chở đầy vàng vượt qua sa mạc. Đến ngày thứ mười lăm th́ họ hết nước. Người và vật quỵ xuống giữa cát trắng nóng bỏng, không c̣n hy vọng ǵ. Một người đi đến: “Sao ông ngốc thế? Hết nước mà không t́m đến tôi”. “Sao ông ngốc thế, tôi biết ông ở chỗ đếch nào mà t́m”. “Phải t́m chứ. Chưa chết hẳn th́ c̣n phải đi t́m. Tôi ở trên cuộc đời này chứ ở đâu”. Họ t́m được nước. Khi chia tay, phú thương nói: “Anh đă cứu sống bọn ta. Ta tặng anh con lạc đà đẹp nhất cùng vời toàn bộ hai túi vàng lớn nó mang theo. C̣n lời cảm ơn th́ chưa được, chưa xứng đáng. Thực thế”.

     Cảm ơn Mộ Hoa! Thực thế.

     Ông nói như người nói mê trong lúc tập trung suy nghĩ về ư nghĩa thâm trầm của câu chuyện. Ông tiếc là ḿnh đă để quên cặp kính ở nhà. Ông không nh́n thấy ǵ hết ngoài cái chấm đỏ của ngon đèn đồn hải pḥng đảo Mắt. Cả ḥn Song ngư cũng chỉ thấy mờ mờ mà ông cho là ḿnh đă tưởng tượng ra hơn là thực mục sở thị. Và cả khuôn mặt Mộ Hoa, một khuôn mặt rực rỡ ban ngày, bây giờ cũng chỉ thấy trắng nhợt, dịu mềm, không c̣n đường nét rơ rệt. Nhưng Mộ Hoa đang ở ngay bên cạnh ông. Ông muốn t́m cho nàng một loài hoa biểu tượng: hoa cúc biển hay hoa tứ quư? Ông muốn nghiêng về với bông cúc biển, nhưng sự so sánh không thành.

    -Anh Đinh Lăng ơi!

    Tiếng gọi như một hơi gió thoảng, như từ dưới đáy biển theo ngọn sóng lan ra. Ông biết không phải ḿnh nghe nhầm. Thậm chí c̣n muốn nghe lại lần nữa. Nhưng đă không được nghe lại. Và như thế là may. Ông trở về nhà, leo lên thang gác. Không biết bao nhiêu lần vấp mũi dép vào bậc cầu thang. Đến tầng 5, ông ngạc nhiên thấy pḥng bên cạnh có ánh đèn. Nghe tiếng dép, Mộ Hoa ra đón ông:

    -Chú đi chơi biển một ḿnh à? Nh        à có khách. Chú vào đây để cháu giới thiệu hai người với nhau.

    Chàng trai trẻ đang ngồi trên giường, đứng dậy. Một khuôn mặt gây ấn tượng rất mạnh. Sống mũi Đa-vít. Cơ bắp cũng rất Đa-vít. Rănh nhân trung rất rơ. Môi mỏng. C̣n đôi mắt th́ đẹp mê hồn, theo cách nói của Mộ Hoa. “Hai mươi nhăm tuổi, không hơn”. Ông đoán thầm. Chàng trai có một sức hút kỳ lạ làm ông không dám rời mắt. Hắn mặc cái quần của vận động viên tennit, màu trắng, chữ adidas rất đậm trên gấu. Bộ đùi mập trắng. Phần trên cởi trần, h́nh áp lót ba lỗ c̣n hằn rơ hai bên vai ṿng xuống phía trên ngực. Hắn nh́n ông, nhưng không bộc lộ một t́nh cảm ǵ hết. C̣n Mộ Hoa th́ tóc đang rối bù, áo cũng có vẻ xộc xệch. “À!” Ông cảm thấy ḿnh bị xúc phạm, nhưng lại nhớ đến nhận định của ḿnh 15 năm về trước với một khoái cảm rơ ràng là nhỏ nhen và có phần độc ác. Mộ Hoa giới thiệu:

     -Đây là Chiến, bạn cháu. Một kiến trúc sư tài năng. Bạn ấy sắp đi Pháp. Muốn hoàn thành quy hoạch thiết kế thị trấn Cửa Ḷ trước khi đi. Không có chỗ nào thuận tiện, cháu cho bạn cháu ở đây. Hy vọng hai người sẽ là chỗ hàng xóm thân thiết.

     Anh thanh niên vừa xin lỗi vừa mặc áo. Cảm thấy mùi thuốc lá đầu lọc, mùi nước hoa, mùi sáp môi, nhà văn khó chịu, hơi chun mũi. Ông mất cảm t́nh. Anh chàng trẻ tuổi không c̣n thu hút ông nữa.

    Ông trở về pḥng. Cái ǵ đă thúc đẩy Mộ Hoa ra đón ta vào pḥng lúc họ vừa xong với nhau (chắc chắn thế) trong lúc nàng hoàn toàn có thể làm ngơ cho ta đi qua? Ông vặn to ngọn đèn lên. Đây chắc là anh bạn đẹp trai thân thiết mà có lần Mộ Hoa đă nói. “Bạn ấy sống một ḿnh nhưng không độc thân như anh. V́ vậy, rất hạnh phúc”. Ông vén màn chui vào nằm và nghển cổ thổi phụt ngọn đèn đầu giường. Nghe nói anh chàng đă ở Campuchia ba năm và có bị một vết thương hay bị một căn bệnh ǵ đó. “Nó hay căi nhưng căi nhau với nó thích lắm”. Ờ, c̣n để xem. Ông nằm yên lặng, cố nhắm mắt. Bên ngoài đă nghe những hạt mưa lắc rắc trên trần thượng. Lời tiên tri của cô gái Digan đă hiệu nghiệm. Cánh cửa sau bị hỏng, không khép được. Ông mắc một cái múi màn vào cái đinh bên mép cửa. Gió đánh, cánh cửa xô đập làm cái màn cứ căng lên chùng xuống. Ông ra sân sau đứng nh́n. Bầu trời có chỗ sáng lên. Những đám mây rách tả tơi trôi vùn vụt. Ngày mai sẽ mưa to, c̣n bây giờ th́ chỉ đến thế này thôi. Không khí mát ngọt, đẫm hơi nước. Làn da ở hai cánh tay và ở vai hơi tê tê, dễ chịu vô cùng. Ông lại muốn ngồi vào bàn, nhưng đèn đă tắt mà ông lại không mang theo bật lửa. Ông không hút thuốc. Vừa may, anh thanh niên đă mang đèn sang.

     -Cảm ơn, tôi định sang nhờ anh.

    -Chú cũng thao thức à?  Đêm thật tuyệt. Sóng biển. Mưa rỉ rắc. Cháu phải gọi Mộ Hoa lên thôi. Chắc chắn nó cũng không ngủ.

    -Cô ấy ngủ. Ông nhớ đến mớ tóc rối bù và cái áo xộc xệch của Mộ Hoa. Ông nhíu mày nhưng anh thanh niên không chú ư. Anh trải rộng tờ giấy Krô-ki lên bàn.

    -Cháu định thế này: đây là biển, băi cát, rồi hàng dương. Dăy khách sạn trung tâm sẽ nằm sau hàng dương, kéo dài theo con đường và quay lưng về phía biển. Tất cả vấn đề là hệ thống sân sau của nó. Phải đẹp, phải tận dụng được gió biển và ánh nắng ban mai. Thế nào hả chú?

    -Cũng được.

    -Vậy th́ tốt lắm. Lan can th́ rơ rồi, phải tượng h́nh sóng biển. Cấu trúc tạo dáng thế nào đó để tạo cảm giác đây là băi chứ không phải ban công tầng gác. Như vậy th́ phải rộng. Vấn đề chịu lực? Và nhất thiết phải có cây cỏ. C̣n ở tầng mười lăm th́ nên dùng mái che hay tường chắn? Tường chắn! Hẳn thế. Trên đó c̣n pano, áp phích quảng cáo để tàu đi qua cách mười cây số đă nh́n thấy. Được không chú?

   -Được đấy!

   -Sao chú chỉ được đấy được đấy mà không căi cháu chỗ  nào cả.

   Nhà văn cười khẽ, lắc đầu:

    -Trước hết, việc này không phải là chuyên môn của tôi. Hai nữa là tôi không thích căi nhau.

    -Ra vậy! Mộ Hoa nó bảo chú âu sầu và khó tính lắm.

   Ông lại cười:

   -Điều ấy cũng c̣n tùy. Ví như đối với cậu chẳng hạn. Tôi chẳng khó tính lắm đâu.

    Ông c̣n muốn biết thêm Mộ Hoa c̣n nhận xét ǵ về ông nữa không, nhưng ông không hỏi. Chắc chắn là ông đă yêu. Yêu ngay từ cái đêm “Anh Đinh Lăng ơi” ấy, và có thể trước đó nữa. Nhưng bây giờ th́ Hoa đă không c̣n nhận ra ông. Vả lại c̣n câu chuyện cái áo nhàu nḥ.

    -Anh cởi áo cho em khoác đi. Anh không thấy em bị lạnh à?

    Ông lặng lẽ và chậm chạp cởi áo cho cô. Chỉ c̣n độc một chiếc áo lót. Sương mù giăng đầy. Một ngôi sao sũng nước. Ánh đèn ở đảo ḥn Mắt cũng không c̣n nh́n thấy. Sóng xô đến gần hơn, càng lâu càng dữ.

     -Ngồi xuống đi anh. Em cảm thấy mỏi nhừ chân. Họ kê dép để ngồi. Hoa quàng tay ôm lấy một bên chân ông, nghiêng đầu lại, tựa má lên đầu gối ông.

     Nhà văn hồi hộp lạ thường. Ông hỏi cho có chuyện.

     -Tại sao lại Mộ Hoa?

     Mộ Hoa cà cà cái cằm nhỏ lên đầu gối ông. Qua lần vải ông nhận biết làn hơi ấm nóng của một cơ thể trinh nguyên.

     -Anh không hiểu ư? Mộ Hoa là tên tự đặt và buộc mọi người phải chấp nhận – Một bông hoa ai cũng yêu. C̣n anh?

    -Anh cũng rất… Mộ Hoa. Nhưng ngay từ lần gặp đầu anh đă nói với Hoa: tôi đă có ba con.

    Tại sao ông lại cứ khăng khăng điều ấy? Ngay từ đầu ông đă nghĩ rằng cô gái này không phải của ông, không phải sinh ra cho ông. Cô ta dễ dăi và không thể nào ḱm giữ cơn kích động của ḿnh. Mộ Hoa th́ không tin vào một điều ǵ hết. Cô chỉ tin vào trực giác của ḿnh. Nhưng cô buồn chán. Cô trả lại cái áo cho ông.

     -Anh mặc vào kẻo lạnh đấy. Ta về thôi anh. Em mệt mỏi lắm rồi. Dù sao th́ đối với em, câu chuyện cũng không dừng lại ở đây.

     Lẽ ra ông phải hiểu điều đó. Nhưng ông đă không hiểu, không chịu hiểu và không hiểu nổi. Ông duỗi dài hai chân để cô nằm vào ḷng ḿnh. Cô nghiêng người úp mặt vào bụng và quàng tay ôm lấy lưng ông. Một lần nữa hơi thở như sương lại thấm qua lần vải áo, thấm buốt tận trái tim đang xao xác của ông. Một tay cô đưa lên sờ khắp mặt ông bằng những ngón tay mẫn cảm đầy nữ tính. Cô mân mê mái tóc mềm mại, đen thẫm và ẩm ướt rồi luồn ra sau gáy kéo ông xuống với ḿnh. Cả người ông rơi lả tả, tan tác thành những từng mảnh vụn trôi dạt trên những ngọn sóng đen ng̣m. Không, cô gái này không phải dành cho ta. Ông vụt tỉnh lại, gỡ tay cô  ra và xốc nách cô đứng dậy. Cô mềm lả như một ngọn cỏ. Hôm sau ông trở dậy vào lúc trời c̣n tối. Ông ngủ ngắn, khoảng ba tiếng đồng hồ, nhưng khá sâu, nên bây giờ tỉnh táo và khỏe khoắn. Ông ngồi vào bàn, nhưng măi mà tư tưởng không đến, h́nh tượng không đến. Những con chữ cứ quay tít mù và va vào nhau xủng xoảng. Anh bạn hàng xóm vẫn c̣n ngủ mê mệt. Anh nằm ngửa, người cởi trần, hai tay giang ra, chân khép lại như tư thế chúa chịu nạn. Trên mặt sàn vẫn c̣n đầy bản vẽ. Cái đă cuộn tṛn lại. Cái mới cuộn một nửa, có lẽ do nó tự cuộn theo nếp cũ. Cái c̣n trải rộng ra, bốn góc đằn bốn ḥn cuội. H́nh như anh mệt quá, chỉ định nằm một tí rồi dậy làm tiếp, nhưng đă thiếp đi. Màn không mắc. Ngoài trời mây xám như ch́, lười xười bay rất thấp. Mảnh sân sau ngập rác. Những cành lộc non của cây xoài dưới tầm nh́n của ông cứ dợn lên một màu xanh sáng hơi ngả sang vàng. Ông ghé mắt nh́n qua cửa sau vào pḥng người hàng xóm. Chàng thanh  niên mắt mở trừng trừng:

     -Cháu mệt lắm. Chú xin cái Hoa cho cháu xô nước nóng.

     Thần sắc anh hơi lạ. Mắt nh́n lạc hẳn đi. Chả phải bệnh ǵ đâu, do mất ngủ đấy thôi. Lát sau, hai người cầm hai tai, xách cái chậu nhôm đầy nước nóng lên. Mộ Hoa cuộn mấy tờ giấy lại, gác lên nóc tủ.

     -Không làm việc nữa. Tôi sẽ đưa toàn bộ bản vẽ về chỗ tôi. Lại nói chuyện suốt đêm chứ ǵ? Có lẽ phải chuyển một người xuống gác hai.

     -Sao cậu lắm lời thế?

    -Ḿnh c̣n lắm lời nữa. Khăn mặt đây. Lau nước nóng kỹ vùng thượng vị và hai bên bả vai trước khi ngồi vào chậu.

    Chứng tỏ không phải lần đầu Mộ Hoa chăm sóc Chiến. Hoa nhúng khăn vào nước nóng, bắt đầu xát mạnh phía sau hai bả vai. “Cậu, ḿnh: chỉ thiếu nước ấy nữa thôi”. Nhà văn lại thấy yên tâm. Ta đă đúng. Tất cả đều đúng. Có lẽ ta phải t́m một chỗ khác, hoặc đợi một dịp khác. Ông lại đi ra sân sau, hết sức chống lại ư muốn nh́n vào pḥng Chiến. Nhưng rồi vẫn cứ nh́n. Chiến trần truồng ngồi trong chậu. Mặt đỏ bừng. Hơi nước nghi ngút. Buổi trưa, khi cô gái phục vụ mang cơm lên cho hai người vẫn thấy Chiến xoay trần ra, quỳ hai đầu gối, một tay trụ xuống sàn gần như ḅ trên tờ giấy rộng, tay kia đang tẩy xóa đi một đường vẽ cũ.

     -Cái ư về bức tường chắn hôm qua ngày càng phát triển. Phải là tranh hoành tráng. Có thể tự cháu sẽ vẽ. Cháu là họa sĩ đồ họa mà. Hội viên hội Mỹ thuật Việt Nam.

     Ngày hôm đó Mộ Hoa không lên. Hôm sau khoảng chín giờ sáng có hai chiếc xe con mang biển số 29C, một U-oát, một Von-ga đen đỗ sịch trước cửa pḥng thường trực. Và suốt ngày Mộ Hoa cũng không xuất hiện. Tối, nàng đến với vẻ ngoài rực rỡ dưới ánh điện trong pḥng  anh thanh niên. May sao hôm nay nhà nghỉ có điện.

    -Tôi phải đi hai ngày. Mọi việc vẫn y nguyên. Hàng ngày sẽ có hai cô gái rất xinh mang nước nóng lên cho bạn. Tôi dặn kỹ rồi. Nhưng nếu 8 giờ mà vẫn chưa có nước th́ nhờ chú xuống nhắc hộ. Chú đặc biệt lưu ư cho. Chú có vẻ như vẫn chưa vào cuộc được. H́nh như chú không được thoải mái lắm. Chú có cần ǵ nữa không ạ ?

    -Không, cảm ơn cô.

    Mộ Hoa quay sang Chiến :

    -Tặng phẩm của tôi đâu? Hôm nay tôi rất cần diện – Rồi nàng lại cười với nhà văn – Bạn ấy mua cho cháu một cái áo rất mốt, vậy là bắt cháu phải cởi ngay cái áo cũ để thử: “Chao ôi, cậu đẹp quá đi mất thôi. Tớ đến phải hôn cậu mới xong”. “Th́ hôn đi, tôi khiếp đàn ông các người”.

     Nhà văn xa xẩm cả mặt mày. Ông đang ngồi, hai tay chống vào mạ giường cứ run lên bần bật. Ông nh́n chàng trai trẻ. Cặp mắt kia, làn môi kia, không hứa hẹn một điều ǵ thanh sạch. Ông ngoan cố níu giữ cái ư nghĩ ấy không cho trật khỏi đầu ḿnh. Anh ta chẳng bị thương hoặc bệnh tật ǵ hết. Ngâm nước nóng là một biện pháp hữu hiệu để tăng cường hoạt lực giao tính. Ông trở về pḥng, biết rằng chỉ c̣n cách là đi nằm. Nhưng nằm cũng chẳng yên. Ông tắt điện, pḥng vẫn không tối hẳn v́ bức tường ở lan can đằng trước hắt ánh sáng của pḥng bên cạnh vào. Người hàng xóm vẫn không chịu đi ngủ. Lạch xạch, lào xào suốt đêm. Tiếng giở giấy, tiếng chân ghế chạt lên mặt sàn. Thỉnh thoảng tiếng kẹt cửa. Anh chàng ra sân sau vươn thở. Rồi ông cũng ngủ được. Giấc ngủ vật vă, mê mệt, ông chỉ tỉnh dậy khi nghe tiếng ồn ào:

    -Đă chậm rồi, nước lại nguội thế này.

    -Nguội đâu. Anh xem nước đang bốc hơi thế kia.

    -Bốc hơi?! Nước phải đúng 60°. Nếu không có nhiệt kế th́ thử bằng cách nhúng tay vào nếu thấy nóng phải rút tay ra là được.

    -Tôi chịu, trong quy định phục vụ của khách sạn không có khoản này.

    -Nếu không đúng thế tôi buộc phải báo với Mộ Hoa.

    -Chúng tôi cũng chỉ v́ ba trăm đồng của chị Hoa trả cho xô nước này thôi.

    -Thôi, một cô ngắt lời bạn. Họ kéo nhau ra khỏi pḥng.

    Nhà văn nghe có tiếng thở rất dài của Chiến. Rồi lại tiếng dao lam cạo trên mặt giấy, tiếng thước logarit gơ đều đều.

   Chiều hôm đó thấy anh thanh niên ăn uống uể oải. Mắt cứ nh́n đâu đâu. Mờ sáng hôm sau nhà văn thấy anh sang mời ông đi căng tin du lịch: “Hôm nay cháu phải ăn sáng thật no để khỏi phải ăn trưa, mất th́ giờ. V́ vậy các cô ấy có bưng cơm lên th́ chú đừng cho họ gơ cửa pḥng cháu. Chú cứ ăn trước đi”.

    Nhà văn thực hiện đúng lời dặn của Chiến. Nhưng ông đă không chú ư hai cô gái đă mang nước nóng lên chưa.

     Bốn giờ chiều, ông đứng tựa lan can nh́n ra. Chân trời thẳng băng như một nhát cắt. Ḥn Song ngư màu tím. Biển lặng im, không nghe tiếng sóng. Chỉ có tiếng máy phành phạch của chiếc tàu Trần Hưng Đạo đang bắt đầu rời cảng. Trời sáng dần lên, mây cao và mỏng. Thuyền thúng của người câu tôm rải rác dập dềnh. Mặt biển có vẻ tấp nập hơn. Hai vợ chồng và một chú nhóc khoảng 7 tuổi đang xuôi băi. Chú bé đi giật lùi kéo theo chiếc phao bơi. Người mẹ trẻ chạy trước ào vào ngọn sóng, rồi quay lại đẩy phao ra cho con. Thằng bé thích chí nằm ngang trên chiếc phao, tay chân đập loạn xạ, nước bắn lên lấp lánh. Phải rủ chàng trai ra biển thôi. Ḿnh cũng thấy cần ra biển. Ông qua lại gơ cửa. Im lặng. Gơ đến lần thứ ba. Ông đẩy cửa rồi giật cửa sổ. Vẫn im lặng. Nhớ ra, ông về pḥng ḿnh, ṿng ra đằng sau. Anh thanh nhiên nằm sấp đè lên mấy tờ giấy Krô-ki trải giữa nền nhà, hai tay giang rộng, một chân duỗi thẳng, một chân co, mặt nghiêng về một bên. Tư thế của một giấc ngủ sâu và b́nh yên. Ông mở cửa bước vào. Chỗ gần thắt lưng chàng trai nổi lên nhiều dấu đỏ thẫm, tṛn như đồng tiền nhạt dần ra xung quanh. Chân chàng lạnh ngắt. Nhà văn bàng hoàng im lặng cúi đầu. Ông cứ đứng nguyên như thế không biết bao lâu, như không c̣n ư thức về sự tồn tại của ḿnh. Không nghĩ ǵ được hết. Không c̣n biết xoay xở ra sao. Ông cẩn thận nhặt mấy tờ giấy đầy những h́nh vẽ kỹ thuật cuộn chặt lại.  Mấy phút sau Mộ Hoa chạy đến.

       Bước xuống xe là cô tất tả nhảy một lúc hai bậc thang lên tầng 5. Cô đứng im thất thần rồi từ từ quỵ xuống bên xác bạn. Không nói một lời. Cũng không khóc được. Nỗi đau quá lớn cọng với niềm ân hận đă thiêu cháy nước mắt từ bên trong. Phải, sự có mặt của cô trong cuộc họp ấy có thật cần thiết hay không? Người ta lệnh cho cô phải lên công ty để trao đổi kế hoạch bàn giao công việc, nhưng cái chính là để tiếp một đoàn khách nước ngoài. Bàn giao th́ cần ǵ phải kế hoạch? Họ cứ xuống đây bất cứ lúc nào cô cũng bàn giao đầy đủ. Hóa ra cô chỉ là một vật trang hoàng cho công ty trước mặt các vị khách quốc tế. Mấy người phiên dịch của Bộ đă lu mờ hẳn trước cô. Cô đẹp, cô lịch sự, cô hiểu biết nhiều. Cô đă ba hoa những ǵ? Tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Nga với tất cả các quư ông quư bà. Đă mỉm cười làm duyên làm dáng để được nhận những lời cảm ơn, những lời ca ngợi của đủ các thứ giọng. Suốt hai ngày cô chỉ không nói với Chiến, không nghĩ đến Chiến, Chiến ơi! Chiến ơi! Chiến hăy ngủ ngon đi và tha tội cho tôi. Nhưng tôi thật không ngờ - Nước mắt cô vỡ ra, giọng nghẹn lại –không ngờ! Không hiểu nổi! Tất cả đều phi lư! Tất cả đều ngu ngốc. Cô kể với nhà văn rằng chỉ mười ngày nữa là nó sẽ bay sang Pháp để chữa bệnh. Lẽ ra nó đă đi từ tháng trước kia. Nhưng công ty c̣n giữ nó lại để hoàn thành cái của nợ này đây. Mộ Hoa đấm cả hai tay xuống tờ giấy c̣n trải giữa nhà. Sức lực trong cô h́nh như đă cạn kiệt. Cô thều thào: Thật không ai ngờ. Gần một năm nay có thấy bạn đau ốm ǵ đâu. Cô chắp hai tay rồi gục xuống bên bộ ngực non tơ của bạn. Nhà văn đă quỳ xuống từ lâu. Ông cũng chấp hai tay trước ngực và cúi gập đầu xuống, những ḍng nước mắt cay đắng và hiếm hoi lặng lẽ tuôn trào. Ông không hề nói một tiếng. Ông c̣n biết nói ǵ với ai? Nỗi im lặng cồn cào quá sức chịu đựng của con người. Tất cả đều tan tác trong tâm hồn ông. Tự nhiên ông nhếch một bên mép lên: “Như vậy là ta đă lănh đủ”. Và ngay chiều hôm sau khi vừa dự xong đám tang của Chiến, nhà văn xếp va li để ra về. Cũng chẳng có ǵ nhiều. Hai bộ quần áo, bót và kem đánh răng. Mấy xếp giấy kẻ và một ram giấy đánh máy. Mang đi như thế nào th́ mang về nguyên như thế. Ông nhớ rơ ông đến đây để viết cuốn tiểu thuyết mang chủ đề niềm tin vào con người, tin vào điều thiện. Ḷng đầy hy vọng như lần gặt hái “Hải lưu nóng” mười lăm năm về trước. Đề cương đă được duyệt. Nhà xuất bản đă cho ứng trước nhuận bút. Bạn bè tin tưởng vào cái cốt truyện rất hay. Buổi tiễn đưa có xô bồ ầm ĩ một tí nhưng đầy khích lệ. Hôm nay, ông trở về, một ḿnh thui thủi với chiếc xe đạp cọc cạch trên con đường vắng dẫn đến bến xe buưt. Ông đă chào cán bộ nhân viên nhà nghỉ từ sáng. Ông tránh cả Mộ Hoa, không báo giờ lên đường. Cô ấy c̣n bận túi bụi, bàn giao cho kịp để ra Hà Nội. Thành thử, tiễn chân ông chỉ có tiếng sóng xa ngái của đại dương vỗ ầm ào từ phía sau lưng. Mà biển th́… - ông âu sầu nghĩ – đối với ai cũng vậy thôi.

Chính Tâm