1. Vô đề
Từ hơn ba mươi năm nay
Tôi ngồi trong xó tối
Tỉ mẩn xé cuộc đời mình
Thành những mảnh mong manh hình chữ nhật
Này là mảnh năm mươi nghìn
Này là mảnh hai mươi nghìn
Rồi mười nghìn
Năm nghìn
Một…
Khoan !
Sao cái mảnh hai, một, này giống nhau đến thế
Cùng kích cỡ cùng màu sắc, không ra đen, không ra xanh, mờ mờ xám xám
Tôi cố xé thêm mảnh nhỏ nhất hai trăm
Kỳ lạ chưa
Chẳng tượng hình lên được
Số không nổi lên, màu sắc cứ nhạt nhòa
Vậy mà lúc này đây
Tôi cần nhất hai trăm để mua gói thuốc lào
đêm qua hết thuốc
người cứ nao nao
Tôi lại tỉ mẩn ghép những mẩu đã bị xé vụn
Mong hàn lại cuộc đời mình
Chó sủa
Một bà già vào cửa
Tay chống gậy
Lưng cụ còng như một dấu hỏi
của thế kỷ trước để lại
nhà tôi bảo :
anh xua chó rồi cho cụ một đồng.