CoNguSongNgon

Sóng ngọn

Ôm em trong tay

Mà đă nhớ em ngày sắp tới...

Dạ Tâm Khúc

Thanh Tâm Tuyền & Phạm Đ́nh Chương

 

Tôi nhớ Kim vẫn hay rên như thế. Khi vồng ngực cứng của tôi đổ sập, đè găy đôi ngọn tù và của Kim, khi phần đàn ông hùng hổ của tôi xiên ngập vào vũng sâu tối kín của Kim, cũng là lúc những ngón tay Kim bấu cứng lấy mông tôi, như phụ trợ thêm vào nhịp đẩy đưa, riết róng, thúc hối. Thường thường, những ngón tay ấy dần trườn qua lưng, lên gáy, ôm lấy đầu, nhấn xuống, đẩy lưỡi tôi ngập nghẹn vào vùng vai, ngấn cổ, cuối cùng ẩn trú b́nh yên giữa đôi môi nóng ẩm của Kim. Tôi đâm sâu xuống Kim ở hai đầu cơ thể, như thế, thật lâu, trước khi bục vỡ, tháo nước, chảy mềm.

 

Buổi sáng, thức dậy, Kim đă bỏ ra biển từ lâu, nhưng con đường do những ngón tay vạch dài, miết sâu lại đỏ lựng, ran rát trên lớp da thành thị bệnh hoạn trắng đă bắt đầu ửng chút nắng duyên hải của tôi. Một năm vài lần, tôi bỏ tất cả để về đây t́m Kim, t́m lại căn pḥng nhỏ có mọi cửa lớn cửa bé đều hướng ra biển, rèm cửa no gió căng tṛn, xanh màu trời ngày nắng tạnh. Kim gọi nó là "quán gió", c̣n tôi, luôn có cảm giác ḿnh đang nằm trong cái chai rỗng, lênh đênh giữa biển rộng. Bồng bềnh và nôn nao. Tôi cứ thế nằm im, dang rộng thân thể thảnh thơi thụ hưởng khoảng không gian trống mằn mặn tanh, ŕ rào gió, dương và sóng. Không cần phải nhắm mắt tập trung, tôi vẫn nghe rơ nhịp mạch đập đều đặn, cảm nhận được những đường máu tươi hồng dưỡng khí đang luân lưu khắp nơi, nuôi nấng thịt da. Bỏ phố thị với bao nhiêu phiền toái eo sèo của nó, tôi về đây t́m Kim, và cũng để mong t́m lại chính ḿnh. Tôi đă bỏ quên tôi, ch́m ngập, mất tích trong những toan tính hàng ngày, ganh đua hơn thiệt, lưu manh thủ đoạn ngay cả với anh em, bè bạn. Sóng phủ mặt, tôi càng cố ngoi cao, cḥi đạp, thẳng tay mạnh chân d́m sâu xuống những đầu người loi nhoi chung quanh. Chẳng c̣n đường thối lui, cứ thế mà lao tới, càng lao càng lún sâu vào nỗi vô cảm, dửng dưng, óc lạnh băng, tim hoá đá. Đồng tiền và danh vọng. H́nh như tôi đă tiêu hoang toàn bộ thời gian sống của ḿnh, giữa nơi đô hội, cho việc mưu lợi t́m danh. Tôi t́m được cách rút riả danh lợi ngay cả trên thân xác đàn bà, trinh tiết thiếu nữ. Bọn đàn ông, tôi bắt chúng xun xoe quỳ mọp, đứa nào không thuận, đốn gục tận gốc, bứng gọn cả rễ cái rễ con. Vây cánh, có tiền là xong. Danh vọng cũng thế, tung nhiều tiền vào, tên tuổi được đánh bóng loáng bóng lộn trên mặt nhật báo hàng tuần, hàng tháng. Thiêu thân, bù mắt thấy sáng là lao đầu đến, hiến xác. Một triệu đồng vứt ra đăi tên đàn em bữa ăn trưa sau một phi vụ thành công, có là bao. Hai triệu đồng ném xuống để vầy ṿ con bé chơi dương cầm tốt nghiệp nhạc viện suốt một đêm, có là bao. Nhưng, sao trong tṛng mắt dại mờ của họ, tôi không t́m ra niềm vui, như hôm qua, lúc lang thang trên bờ biển, thấy được trong ánh nh́n đứa nhỏ làng chài đang tung tẩy con tôm sú trong tay, khi chiếc thuyền thúng mong manh vừa xả xuống cát mẻ lưới gầy, sau vài giờ quẩn quanh ven băi. Niềm vui ấy, tôi bất lực không mua được từ những đồng tiền bẩn của ḿnh, những đồng tiền phố thị, ô nhiễm v́ cái bắt tay, cái vỗ vai hay từng tràng cười bất tận. Về đây, tôi chỉ muốn được trút sạch mọi rác rưởi, kỳ cọ cho bằng hết cáu ghét bám chặt vào óc từ suốt mấy tháng qua, muốn biển mở ḷng hào sảng nhận trọn bao ô uế, thanh tẩy cho tôi cả xác lẫn hồn. Và tôi muốn được yêu, không so đo toan tính, không đổi chác bịp lừa, chỉ đơn giản là những rung động đơn sơ nhất, hoang dă nhất giữa một người đàn ông và một người đàn bà, giữa tôi và Kim.

 

oOo

 

Đêm đêm, những h́nh nhân di động quẩn quanh vô thức khơi dậy u ám trong em, khiến em luôn nôn nao mất ngủ. U ám triền miên như thoáng lá rụng lẩn trong tiếng mùa đông thở dài. Âm thanh câm. Em không nhớ những gương mặt ẩn hiện trong cơn mê. Em không gọi được tên những h́nh hài dọc ngang lướt qua lại như vệt chân của kẻ say t́nh. Một vài ngày trong năm, anh về đây, ôm em trong ṿng tay ấm nóng, thời gian cũng thoảng vội qua đâu đó trong làn gió mùa. Làn gió lặn sâu vào ṿng tṛn ám ảnh giữa hoang tàn cảm xúc của em. Mỗi sáng, thức giấc, bên những vết chân nhỏ em dẫm vùi lên cát, sóng biển ŕ rào bảo cho biết em bị mộng du. Mộng du từ những ám ảnh vô bờ. Mà cơn mê đưa em vào cơi mộng du bắt đầu từ khi nào, em chẳng c̣n nhớ rơ. Em chỉ biết anh đến, cũng tựa một nỗi ám ảnh gieo vào cuộc sống em. Nỗi ám ảnh lớn nhất trong đời.

 

Sáng nay, anh lại để biển một ḿnh giữa mênh mang sấm động chớp giật và bước về thành phố. Thành phố. Có ǵ mà anh vội vàng đến thế, mà anh mải mê đến thế? Nơi náo nhiệt đă chôn vùi ba mươi năm cuộc sống đời em. Nơi náo nhiệt mẹ đă sinh em ra. Chắc hẳn em phải được mẹ sinh ra. Nơi ấy là chiếc nôi khổng lồ ấp ủ em mồ côi heo hắt và cũng gieo vào em những nỗi bất hạnh từng ngày. H́nh như Thượng đế ghét bỏ em. Em không biết trả lời thế nào với anh, em tiểu thư cành vàng lá ngọc chính ḍng tôn thất hay chỉ là giọt máu rơi của một cô gái điếm mỏi ṃn. Em chỉ biết một buổi đêm, lúc c̣n là hài nhi đỏ hỏn, Thượng đế đă mang bỏ em trước cửa một ngôi chùa ven đô. Tuổi thơ em lê thê c̣i cọc trong tiếng chuông chùa điểm giờ ê a tụng kinh niệm Phật. Những tưởng yên phận trong bức tường nâu xám cà sa, nhưng Thượng đế lại lỡ tay tặng thêm cho em một vầng trán bướng bỉnh và một tâm hồn nhạy cảm quá mức. Để rồi em phải trốn chạy khỏi ngôi chùa vào một buổi sáng mùa xuân ẩm ướt, ngửa ḷng đón nhận cả nắng mưa đan chéo giăng mắc cạm bẫy bên ngoài. Và cuối cùng, em lại trở về cơi âm u, nhưng là cơi mênh mang trời đất, bên biển vô bờ.

 

«Khi xem xong tập cuối cùng của bộ phim truyền h́nh chỉ toàn nước mắt và chia ly ấy, anh rơi vào trạng thái chơi vơi. Cuộc sống anh cũng đă nhiều lần chơi vơi, nhưng cái cảm xúc khi nh́n cô gái thản nhiên cho vào miệng từng vốc thuốc trước biển cả mênh mông rồi dịu dàng đi vào xa xôi đă làm anh dường như choáng ngất. Và anh tự nhủ, phải t́m cho bằng được người đă viết ra câu chuyện này.» Em không thể nào quên nổi ánh mắt ngỡ ngàng của anh buổi chiều giông gió, khi anh t́m được em, t́m được người đă viết kịch bản của bộ phim truyền h́nh sầu muộn mà anh thích. Đôi mắt lần đầu tiên em gặp trong đời, cho dù đă bao nhiêu đàn ông vây quanh em nói những lời có cánh và nh́n em như chiêm ngưỡng một báu vật ngh́n năm. Lặn trong ánh mắt ấy, em thấy ḿnh không c̣n là cô bé mồ côi gặp nhiều bất hạnh nữa, em trở thành thiên thần, thành người đàn bà hạnh phúc nhất trên đời. Lúc anh hoà ḿnh vào em, em tưởng như sóng biển tràn ngập thân thể và tâm hồn. Tiếng sóng rên rỉ sung sướng gặp bờ ấm yêu thương. Anh và em đồng điệu đến ngạc nhiên. Chúng ḿnh cùng thích ngắm đại dương khi ân ái. Lúc anh cắm ngập, lấp đầy vùng nóng ẩm của em và nhịp nhàng đưa đẩy từ phía sau, chúng ḿnh cùng mặt ngảnh ra hướng đại dương, cùng nh́n vào cơi bao la không cùng. Gió đại dương lùa qua khung cửa sổ không bao giờ cài của ngôi nhà nhỏ, rên cùng em lời t́nh ca hạnh phúc. Em không c̣n nh́n thấy đau khổ, không c̣n nh́n thấy tuyệt vọng, không c̣n nh́n thấy lọc lừa, không c̣n nh́n thấy cội rễ u ám xa xưa. Một lần, khi anh vừa đẩy em cong dướn lên đến đỉnh điểm, cũng đúng vào lúc vầng dương nhô tṛn trên mặt biển. Trước phút lịm người, em c̣n kịp nhận ra giữa chiếc điă lửa sáng ḷa ấy gương mặt của Thượng đế, mang dáng nét một người đàn bà hao hao giống em, nhưng tươi đẹp và phúc hậu bội phần. Và em đă giữ lại h́nh ảnh ấy sâu giữa con ngươi của ḿnh, như giữ chặt lấy hạnh phúc t́m được trong thoáng chốc. Nhưng rồi anh cũng rút ḿnh khỏi em. Những cánh buồm lại mất hút giữa bao la. Em quay trở về với thân thể thiếu hụt, em quay trở về những lọc lừa trước mắt, em quay trở về với những chồng kịch bản c̣n đang dang dở. Và em quay trở về với thực tại, anh rồi cũng ra đi. C̣n lại ḿnh em với nỗi hoang mang. Sự hoang mang mà anh không bao giờ biết. Em sợ ḿnh có thai. Anh sẽ ngạc nhiên vô cùng, em biết anh sẽ ngạc nhiên trước nỗi sợ hăi lạ lùng của em. Lạ lùng quá, khi mà em yêu anh đến vậy, khi mà em đơn độc đến vậy, lại sợ giọt máu ấm nóng của anh gieo vào ḿnh, sẽ nảy mầm, bắt rễ.

 

Nhiều b́nh minh, khi biển sánh lên xanh màu trời, cũng là lúc cát ẩm sương đêm lười biếng niú bước chân anh. Ôm em vội vàng, thọc tay nắn đôi ngọn tù và không ngừng vểnh lên ham muốn, gh́ chặt làn tóc em như gh́ chặt yêu thương, anh quay mặt bước đi. «Ngoan nhé em yêu, chúng ḿnh c̣n gặp lại nhau, đừng khóc.» Lời anh tan giữa sớm mai. Anh chưa bao giờ hứa chính xác ngày quay lại, anh chưa bao giờ hứa sẽ yêu em suốt đời, sẽ cưới em làm vợ. Em không biết tường tận cuộc sống của anh. Chỉ biết hoàng hôn ấy, anh về biển t́m em, t́m người đàn bà biên kịch bộ phim truyền h́nh chỉ toàn nước mắt, không thôi ám ảnh anh, và chúng ḿnh ḥa quyện vào nhau, chân tay cuộn bện thừng chăo. Em không cần giải thích tại sao lại viết những kịch bản buồn đến vậy cho anh nghe. Cuộc đời em đă là câu trả lời rơ nhất. Em c̣n cho anh biết em là người đàn bà nồng nàn và nhạy cảm đến mức nào. Với anh, em được là chính em, được như con cá tung ḿnh quẫy nước. V́ thế, chỉ cần biết anh là người đàn ông thành đạt nhưng buồn chán, bỏ thành phố xuống góc biển t́m em, chỉ cần biết anh hoàn toàn yêu em mỗi lần gặp mặt, em đủ thấy ḿnh hạnh phúc. Cho dù mỗi b́nh minh, khi anh ra đi, em lại rơi nước mắt. Sự bất hạnh của một đứa trẻ mồ côi nương náu cửa Phật, sự bất hạnh của một cô gái sớm bươn chải vào đời để khẳng định ḿnh và đă phải trả giá bằng thân xác mà anh biết nơi em, chỉ là mặt biển b́nh lặng sớm mai, những lúc anh ra đi. Sâu trong biển lớn, nơi các rặng san hô đâm tua tủa xương vôi, em chôn kín nhiều bí mật anh không thể nào khám phá. Kho tàng của riêng em, khuất lấp đáy đại dương.

 

oOo

 

Tôi đă nói hết sự thật. Kim ngồi bất động, mặt hướng ra biển, tóc bay cuốn một chiều theo hướng gió lùa vào từ cửa sổ. Dường như tai tôi điếc đặc, không c̣n dương reo, chẳng cả tiếng sóng vỗ. Chúng chỉ chực chờ, đợi lúc những mảnh âm thanh vỡ ra từ đôi môi mím của Kim phóng vút vào xé toạc màng nhĩ, xoáy sâu hơn, đến tận trung khu thần kinh, gây tê liệt năo bộ. Vậy mà, im lặng. Ngay cả con mắt long lanh trên bán diện trái cũng không đổ ướt, chỉ trừng nh́n, thẳng vào khoảng không. Con mắt thất thần giữa cơn yêu, nh́n mà không thấy, đồng tử nở tṛn trong bóng tối, tṛng sững, chết đứng trên đỉnh hoan lạc. Con mắt của Kim theo tôi về thành phố, ám ảnh nhiều đêm, sáng đốm, thôi thúc, réo gọi, hút tôi trở ngược ra biển. Con mắt cong những dấu hỏi của loài cá, miệng hé mở ngạc nhiên khi bị lôi ra khỏi nguồn nước mặn. Chỉ nghĩ đến đấy thôi, cơ thể tôi đủ cứng căng thèm muốn. Tôi chỉ sợ khi đă kể cho Kim nghe về căn bệnh nan y đang bào ṃn cơ thể, từ con mắt tôi khát khao, sẽ tuôn tràn từng đợt sóng, cuốn lấp, xoá sạch bao dấu vết của mối t́nh mà tôi đă cố tâm ghi khắc trong căn pḥng này, trên thân xác kia. Vậy mà, không. C̣n con mắt bên kia, con mắt ở góc khuất tôi không thấy được từ vị trí nằm của ḿnh, nó có quyết định sẽ kết liễu cuộc t́nh hay không? Tôi không muốn nh́n Kim nữa. Khép lại tất cả các giác quan của ḿnh, cuộn thân cuốn chiếu. Đen sập. Ḍng máu đỏ tươi dưỡng khí khi năy đâu rồi? Lũ hồng cầu ọp ẹp, bọn bạch cầu tan hoang. Động mạch nghẽn, tĩnh mạch sơ cứng, mao mạch vỡ tung hàng loạt. Tế bào óc chết từng mảng, này mảng âm mưu, này mảng bội phản, này mảng khủng bố. Dạ dày không tiêu hóa được năm mươi viên thuốc ngủ X uống trọn, loét bỏng. Trái tim không chịu đựng nổi mười mấy nhát dao nát ngực Y, thủng van. Biển ve vuốt bề ngoài cơ thể toàn vẹn, nhưng quyết không bao dung rửa ráy phần trong nát ngướu. Có cần không, để phải cứu rỗi một linh hồn thối rữa? Thay câu trả lời, biển hiền ḥa bỗng vươn sóng, đập thẳng giữa sống lưng, kéo ngược, rút tuột cát. Tôi hụt chân, quẫy ḿnh cḥi dăy, nhưng chung quanh, chẳng c̣n cái đầu nào loi nhoi để có thể đạp lên đó mà ngoi lên nữa. Ch́m. Thẳng đứng. Cuốn chiếu bung người vật vă vượt thoát, nhưng muộn mất rồi. Mắt chỉ c̣n kịp thấy một tṛng tṛn sáng rực, sững đứng. Tai chỉ kịp nghe tiếng nấc khan từng đợt của Kim, không c̣n cần kềm giữ.

 

oOo

 

Sớm nay, biển động, băo đổ ngoài khơi xa. Đôi mắt em hoe đỏ trong ṿng tay anh. Đêm qua, anh gặp ác mộng. Thân h́nh rắn chắc mà em thường ngày vẫn bảo như tượng tạc của anh co giật từng cơn hoảng sợ. Em lo lắng ôm anh, vuốt ve anh, cưng nựng anh như một đứa trẻ. Tội nghiệp anh, chắc ở thành phố có nhiều chuyện phiền ḷng, mới bỏ về đây t́m em, t́m biển, vậy mà vẫn không được b́nh yên. Em đă không thể nào chịu nổi thành phố, không chịu nổi ḷng đố kỵ, tà dâm, sự phản trắc của con người, em bỏ về với biển, em sống cuộc sống của em bằng những nhân vật em dựng nên, và bây giờ, em sống bằng anh. Nhưng em không che chở được cho anh ngay cả trong giấc ngủ, ngay cả khi thân thể anh nóng hực cuộn vội lấy tấm thân đàn bà mát rượi của em và chúng ḿnh tan chảy ngay vào nhau, liền lạc. Em không dám hỏi, em chỉ biết lặng yên đau đớn nh́n anh và để anh ra đi, khi ngoài khơi sóng dồn và giấc mơ hăi hùng vẫn c̣n đậm dấu trên đuôi mắt mỏi mệt của anh. Anh không biết, mỗi lần anh gh́ chặt em rồi buông ṿng tay bước khỏi ngôi nhà nhỏ, khuất ánh nh́n, nước mắt lại rơi ṿng trên má em. Em khóc v́ bàn chân anh rời bỏ ngôi nhà in dấu chân em hàng ngày. Em khóc v́ thân thể anh thôi quấn quện điểm nhịp hân hoan trong em. Em khóc v́ ánh mắt dại cuồng của anh sẽ lạnh lẽo nơi phố phường. Em khóc v́ không nh́n thấy đường chân trời nơi biển cả bao la. Và em khóc v́ bí mật riêng em. Em sợ có thai. Khi bước chân anh rứt khỏi triền cát, em bắt đầu hất tung tấm chăn màu nâu vàng, nh́n ngắm thân thể ḿnh như để đoán định tất cả t́nh yêu, sức lực anh trút vào em có h́nh thành hay không, một thai nhi. Lưỡi anh bỏng và môi em điên, tay anh ngập và ngực em khát, thân anh rắn và đùi em trơn, dịu dàng nhưng dữ dội như những trận cuồng phong mùa hạ. Thế nào, thế nào em cũng có thai. Mà em lại không thể có thai, không được phép có thai. Em sẽ chấm hết đàn bà, chấm hết tất cả, nếu giọt máu của anh thành h́nh trong bụng em. Thành h́nh ở nơi không dành cho nó, không giống b́nh thường. Tử cung cằn, gai chông chớn chở. Có lần anh gặng hỏi em về những người đàn ông đă từng ân ái cùng. Em không trả lời, em cố t́nh lẩn tránh. Em không muốn nói với anh về một người đàn ông mà em đă gửi gắm hết tin yêu, đă ruồng bỏ em sau khi để lại một giọt máu ở nơi bất thường trong cơ thể em. Kết quả, em bị cắt mất một buồng trứng với lời cảnh báo: có nhiều khả năng lần mang thai kế tiếp cũng sẽ bất thường, đồng nghĩa với việc buồng trứng c̣n lại sẽ vĩnh viễn rời khỏi người em. Bao nhiêu đêm, khi anh chưa t́m vào đời em, em mơ những giấc mơ hăi hùng. Em thấy ḿnh không c̣n chảy máu đàn bà mỗi tháng, em mơ thân thể ḿnh rỗng hoác, em thấy những sợi lông cứng chồi ngược lên miệng. Chỉ một cách duy nhất để giữ em c̣n đàn bà là không gần gũi bất cứ người đàn ông nào nữa. Đêm đến, biển đồng loă dập dồn cùng những triền sóng hực hội trong em. Nguôi ngoai, khi sóng đă vút ngọn quật thẳng vào đá, oà vỡ. Nhưng biển đă không chung thuỷ cùng em, biển quyến rũ anh đến với ḿnh, đem đến sự hồi sinh nơi em, nhưng đồng thời, cũng mang cả đến cho em niềm hoảng sợ.

 

oOo

 

Tôi dầm dề mồ hôi, khép hờ mắt. Vẫn chưa rứt ra được màu nước đen sệt và mùi gió tanh nồng của cơn ác mộng. Băo bắt đầu gào rú ngoài kia, sẽ đánh đắm những mảnh thuyền quá chậm chạp trong cuộc tháo chạy. Cả những mảnh đời lênh đênh bám biú trên ấy. Khi năy, tôi vừa ch́m, thẳng đứng, bây giờ lại có cảm giác nổi phềnh phều, chông chênh trên bề mặt một lớp chất lỏng đậm muối. Gió chạy cuồng khắp pḥng, quăng quật tấm rèm cửa sổ, thổi phồng mảnh chăn mỏng và vuông khăn trải giường nhúm nhiú. Tờ báo góc bàn phần phật từng trang. Vậy mà Kim vẫn thiêm thiếp. Có thật, Kim say ngủ? Tai tôi vẫn vẳng tiếng nấc nghẹn của Kim kia mà? Hay vẫn chỉ là một mảng, miếng của ác mộng, lắp ghép khít khao đến từng chi tiết? Hay Kim vờ, để tôi có th́ giờ mà nh́n ngắm, như đang mải mê với một nhân vật nữ trên truyền h́nh, sống động bước ra từ những ḍng chữ trong kịch bản của Kim. Thân thể kia, thân thể của ngư nữ, của cá ch́nh, cá gị, lẳn tṛn, bóng ngời hồi quang. Gió muối đă mơn man, sóng biển đă vỗ về bao lâu rồi làn da nâu ḍn của Kim, mịn như cát băi, mát như vỏ ốc trơn ṃn trên tay. Tôi đă phủ lên đấy bao nhiêu nụ hôn, đă lướt trên đấy bao nhiêu đường lưỡi, vẫn không tài nào khám phá hết được những ngóc ngách da thịt cứ mỗi lúc lại chuyển dời, co thắt, dăn nở diệu kỳ, đàn hồi căng bật. Kim cho tôi cả cơn động kinh của biển đêm tháng mười lẫn sự phẳng lặng của đại dương sáng tháng ba. Kim nhẫy tuột trong ṿng tay ôm nhưng lại gh́ thắt lấy tôi bằng đôi chân linh dương vùng hoang mạc. Tôi yêu Kim, và hăi Kim. Tôi gần Kim chỉ một phần tư hơi thở, nhưng lại xa Kim đến hơn ngh́n hải lư. Kim vẫn luôn là ẩn số, khiến tôi hoang mang mỗi lần rời xa, nhưng lại có sức quyến rũ của thỏi nam châm, hút ngược tôi về với em, với biển. Buổi chia tay nào cũng đậm màu tử biệt. Lần gặp lại nào cũng là cuộc tái sinh. Tôi vùi ḿnh vào Kim, phiá trước, phiá sau, phiá trên, phiá dưới, như lao vào ṿng xoáy sống chết của kiếp người, cuốn vào đấy, hút vào đấy, và không t́m được nẻo về. Khi tỉnh hồn, lại kiếm đường trốn chạy. Tôi không thể chịu đựng nổi khi thấy bóng ḿnh hung dữ dị dạng phản chiếu từ thân thể Kim tráng bạc men tinh khiết. Những bệt bầm, lũ ung nhọt máu mủ mặc sức phơi bày. Tấm gương chiếu yêu đă soi thấu đáy. Tôi không có lời biện minh, chỉ c̣n biết quằn quại giữa băi lầy, để mỗi lần làm t́nh với Kim lại khiến tôi tụt sâu hơn vào vũng bùn lún. Và tôi, ích kỷ, hèn yếu, nhiều lần muốn kéo Kim ch́m theo cùng với căn bệnh rục ruỗng xương tuỷ của tôi, với sự cô đơn của tôi, với nỗi chết của tôi.

 

oOo

 

Sáng nay, biển động, anh đi và em ngồi khóc. Em lại vén thân thể ḿnh t́m dấu vết anh. Em mơ đang mang thai, con của chúng ḿnh, và gặp ngay ác mộng: ngựi ta cắt nốt phần đàn bà c̣n lại của em. Bước chân anh đi rồi, xa dần trong sương sớm, xa dần trong tia nắng của một ngày mới nhóm. Anh chẳng thể nào thấy em ngồi khóc, ngực trần, lưng thẳng, tóc xơa trong ngôi nhà cô độc, chăn gối vây quanh, một khi cánh cửa đă khép lại. Em rùng ḿnh nghe tiếng c̣i tàu xa xăm, như âm thanh từ cơi địa phủ vọng về. Cả giọng chó tru lẩn trong gió, phiá xóm chài. Đêm qua anh gặp ác mộng. Anh lảm nhảm nhiều câu rời rạc vô lư. Anh nói về căn bệnh nào đó. Chẳng lẽ anh biết rơ cả bí mật của em, biết nỗi hoảng sợ em phải gánh chịu mỗi khi anh về biển dăm ba ngày rồi vội quày quả ra đi? Trong đôi mắt anh sáng nay, u uẩn ngàn vạn nỗi buồn. Ṿng tay ôm chặt hơn, bàn tay gh́ xiết hơn tựa lời vĩnh biệt. Em hoang mang nghe tiếng trái tim ḿnh thất nhịp, em hoang mang nghe tiếng biển động ngoài khơi. Những con tàu náo loạn t́m đường về vịnh tránh băo giông. Ngôi nhà nhỏ ven biển của em chao nghiêng niềm lo sợ. Bước chân anh rời đi sáng nay, nghe nằng nặng xa xôi như tiếng của hơn bốn chục năm đời người chắt đọng. Em nghe trong ấy sự bất thường. Tất cả không an b́nh, không trầm lặng như ngôi nhà ven biển ngày em mới bước chân về t́m chỗ náu thân, xa rời đô hội, nơi đă gây cho em quá nhiều đau đớn. Ṿng tay anh khác thường, ánh mắt anh khác thường, ngay cả nhịp ái ân cũng loạn cuồng, hung bạo khác thường. Em giấu nỗi lo sợ vào chuỗi ưu tư dằng dặc đáy mắt, em giấu niềm hoang mang giữa cơi im ắng lặng câm của tâm hồn. Sự im ắng có thể bục vỡ, phá tan tành một tâm hồn nhạy cảm và đơn độc. Căn bệnh em đang vướng phải, căn bệnh của số phận, căn bệnh nào làm anh gặp ác mộng? Căn bệnh của em, căn bệnh của anh hay căn bệnh của hai tâm hồn dị biệt? Em đă từng nghe nhiều tiếng thở dài của chính em, và chôn giấu trong ḷng, chia sẻ cùng biển mỗi khuya hôm quạnh vắng. Nhưng tiếng thở dài của anh đêm qua, sáng nay sao khiến em muốn tan chảy. Em run rẩy. Điềm gở? Báo hiệu chuyện ǵ vào ngày mai, ngày mốt? Hay chỉ là căn bệnh trong tâm tưởng của hai kẻ cô đơn tận cùng? Hay chỉ v́ tối qua, nắm tay anh dạo trên triền cát, nơi thuỷ triều dâng dài bóng đêm, em đă nói anh nghe về một ư tưởng mới cho bộ phim truyền h́nh nhiều tập. Qua bộ phim, em muốn kể về cuộc đời thật của em, có đau đớn và có hạnh phúc. Có người đàn ông bội bạc và có anh, người đang cùng em chung một thân thể, chung một nỗi nhớ, chung cả đại dương trước ngôi nhà phấp phới rèm cửa màu thiên thanh mỗi khi anh về. Anh miết hai ngón tay lên vành môi em, chặn những ư tưởng c̣n sót lại trong đầu. Mặt anh h́nh như tái. «Nếu anh chia chung cả với em cái chết th́ sao?» Em giật ḿnh quỵ một bàn chân. Giọng anh lạ quá, lạ như biển đang dâng lên thanh âm huyên náo báo đêm động nước, báo những con sóng bạc đầu, sóng thần, sẽ tràn về phủ chụp, bôi xóa. Trong phút chốc, em nh́n thấy những ngọn sóng chồm lên thành ṿng xoáy nhấn ch́m ngôi nhà, nhấn ch́m tấm rèm cửa thiên thanh. Rồi em bỗng thèm anh khủng khiếp. Như sóng ngọn dâng tràn, cắt cưa thân thể. Môi em cháy, vú em bỏng, ḿnh em căng đẩy anh ngập trong cát. Từng ngọn sóng cứ thế dâng cao măi, đợt trước nối đợt sau, nhấn ch́m em trong anh ngạt thở. Anh như cánh chim gặp băo, chới với theo ngọn sóng xoay tṛn. Chưa bao giờ em thoả măn đến như vậy. Tan cơn hồng thuỷ, cũng chưa bao giờ em lo sợ sẽ mang thai đến như vậy. Hôm qua, tối qua, đêm qua, tất cả không b́nh thường, như báo hiệu ngày tận số.

 

Anh đi rồi, sáng nay biển động, cuộc sống khác thường, những nhân vật trong kịch bản phim của em cũng trở ḿnh khác thường. Trái đất h́nh như sắp biến thành đại dương. Một đại dương mới. Và em sớm muộn ǵ, cũng sẽ ch́m sâu trong ấy.

 

oOo

 

Mở mắt. Tiếng rên vẫn bên tai. Những h́nh nhân quằn quại, quấn, xiết vào nhau trên màn ảnh. Tôi nhớ Kim vẫn rên như thế, nhưng ở một nơi chốn khác, một không gian khác. Bây giờ, lềnh bềnh giữa mê và tỉnh, tôi cũng không rơ Kim có thực, thịt-da-xương-tóc, hay chỉ là ảo ảnh, bước thẳng từ âm thanh, h́nh dáng những diễn viên trần truồng nghiêng ngửa kia vào giữa óc tưởng tượng tràn bờ và nỗi cô đơn vô cùng tận cuả tôi lúc này. Mắt tôi chuyển hướng nh́n lên trần nhà, rồi lại nh́n vào màn ảnh, đă đen kịt với những ḍng chữ trắng kéo nhau bỏ chạy. Nhưng tiếng rên c̣n măi, rền vang giữa sọ, và bỗng, bật văng từ miệng tôi há hốc.

 

Cổ Ngư

PHAN THIẾT-HẠ LONG 02-03.2005