DiMN

Cổ Ngư

Đi

 

 

Nửa đêm. Chuyến bay trễ một tiếng. Lư do: kiểm tra kỹ thuật. Hành khách xôn xao. Lo lắng bật thành lời: trễ cũng được, không sao, nhưng đừng có hỏng hóc, rớt là chết cả lũ! Muà máy bay rụng qua rồi mà, hết thu, đă bắt đầu đông, đừng có sợ! Hắn lơ mơ trên mấy mẩu tin của tờ báo cầm trên tay, tai không muốn mà vẫn bị hút vào những lời x́ xào chung quanh. Giày có số, đời cũng có số, chết th́ chết, làm ǵ mà nhặng xị ngậu lên thế không biết!

 

Rồi cũng đến lúc khởi hành. H́nh ảnh thu trực tiếp từ caméra gắn dưới phi cơ cho hắn cũng như hành khách cùng chuyến cái cảm giác đang được ngồi trong pḥng lái. Phi đạo vằn vện những vết bánh nghiến cứ tuồn tuột bị bỏ lại, mỗi lúc một nhanh, rồi, hẫng một cái, đất trời chia đôi. Ngồi sát khung cửa nhỏ, nh́n vạn ngàn ngọn đèn lung linh trong đêm, hắn thầm nói lời chia tay với thành phố. Ở đó, hắn biết, có người mong hắn quay về.

 

Mây phủ. Bay đă cao. Giấc ngủ dễ dàng đến với những kẻ quen xuôi ngược tàu xe, cơm đường cháo chợ. Nhưng dăy màn ảnh nhỏ của hàng ghế hắn ngồi vẫn loang loáng chuyển h́nh. Hẳn cũng có nhiều người sẽ thao thức suốt đêm nay. Nôn nả ra đi. Nôn nả trở về. Những xung động dội sóng. Nhấp nhô, nôn nao, bần thần, ră rượi. Hắn, b́nh thản nhét vào tai một mẩu dạ khúc Chopin, nhắm mắt. Bên cạnh, h́nh như Brad Pitt vừa ôm chầm lấy Angelina Jolie...

 

Mở mắt. Nh́n đồng hồ theo thói quen. Một phản xạ đáng ghét. Phi cơ đang ngược hướng đêm. Với chuyến bay, hắn đă tự tạo một khoảng cách không gian và thời gian với những người, những nơi đă để lại sau lưng. Mỗi lúc mỗi thêm xa... Nơi hắn bỏ đi, hẳn đă vào ngày từ lâu. Người đàn bà nức nở bật khóc lúc hắn đổ ập xuống từ sau lưng, khi đă ngưng hẳn những dập dồn đẩy thúc. Nàng đang làm ǵ, lúc này? Hắn nhớ sống lưng tươm mồ hôi mát lạnh, đôi vú nóng hực đong đưa, mười ngón tay co xoè bấu biú, khuôn mặt rưng rưng đỏ lựng, cả tiếng rú rít sắc nhọn như lời gọi t́nh của loài gậm nhấm trong bóng tối. Tất cả bặt hẳn, hụt như một đoạn phim đứt, khi hắn hực lên tiếng cuối cùng bằng tất cả sức lực c̣n lại, bẩy tung cả thế giới. Lặng. Thường, rất lâu, cùng những nụ hôn dài, thoai thoải đổ dốc sau khi đă cùng nhau miệt mài vượt đỉnh. Nhưng đêm hôm qua, người đàn bà lại khóc. Như chưa bao giờ từng. Hắn nhớ, hai mươi năm trước, đă run rẩy đặt nụ hôn đầu lên đôi môi mềm chưa quen màu son tươi ấy. Thêm mười năm nữa, hắn bị kích thích tột độ cùng với những âm thanh đ̣i yêu bức bối, tắc nghẽn trong cổ họng nàng, lần đầu tiên nghe thấy. Và bây giờ, lại một khoảng cách mười năm. Ở giữa từng cột mốc ấy, là bôi xóa, quên lăng, tàn phai. Hắn gặp lại người đàn bà, như một ngẫu nhiên của định mệnh, để biết, có một đứa bé đă chào đời, đă lớn lên, tuổi xấp xỉ bằng thời gian hắn bỏ thành phố, ruổi rong đây đó. Nàng hứa, lần sau trở lại, sẽ cho hắn gặp mặt con. C̣n hắn, hắn không dám hứa với nàng bất cứ điều ǵ, kể cả việc sẽ quay về trong thời gian ngắn nhất. Bao nhiêu năm nữa? Làm sao biết được! Như lá, hắn cứ thế để gió cuốn đi, không thể nào định hướng được quỹ đạo cuộc đời riêng. C̣n người đàn bà trụ vững chân trên đất, bắt rễ vào khu phố cũ, bất di bất dịch. Nàng ở đó, h́nh như cả đời chỉ để ngồi đợi hắn quay về, cùng với cơn gió bất chợt, thoáng đến rồi đi. Giữa từng khoảng dài mười năm ấy, người đàn bà làm ǵ, sống với ai, sống ra sao, hắn hoàn toàn mù tịt, cũng như hắn luôn mù mờ về chính những tháng ngày của cuộc đời ḿnh. Đôi khi, nửa đêm bật thức, khi đầu óc c̣n mụ mị với bao h́nh ảnh vướng vất từ giấc ngủ cạn, hắn cũng không rơ chiếc giường, căn pḥng, khung cửa sổ, những bàn ghế tủ giường chung quanh... thuộc về chốn nào. Hắn có quá nhiều nơi quen để lui tới, rốt cuộc, tất cả đều trở thành cảnh lạ. Tất cả, chỉ luôn là một điểm tạm dung.  

 

Ngoảnh cổ. Có ǵ bất thường ngoài cửa sổ. Ngay phiá trên ngọn đèn nhấp nháy nơi cánh phi cơ, hắn thấy một vệt khói mờ lơ lửng. Tụ dần lại thành cụm mây. Biến h́nh ra khuôn mặt người, mái tóc dài, tay chân xuôi thẳng một chiều song song với thân phi cơ. Cái h́nh nhân dường như bất động, nhưng, theo sự tính toán chớp nhoáng vụt qua trong đầu hắn, nó đang bay cùng vận tốc với phi cơ, nhưng bay giật lùi, như một con mực ống khổng lồ, đầu hướng về phiá đuôi phi cơ, trong khi mái tóc và mảnh áo choàng ḷa nḥa giữa trời thẳm. Hắn trừng trừng nh́n. Hắn biết ḿnh không mê ngủ, không cần tự ngắt véo, không cần tự vả cho một bạt tai. Khuôn mặt người càng lúc càng rơ, quen thuộc như những đường nét mà ngón tay hắn nhận biết được trong bóng tối của căn pḥng đêm hôm qua. Người đàn bà đang bay, chăm chú nh́n thẳng, không cần biết đến sự hiện diện của hắn ở gần bên, chỉ cách một khoảng ngắn nhưng không sao với tới được. Nàng bay, thản nhiên, trong lúc hắn dí sát mắt mũi vào khuôn cửa sổ. Khoang phi cơ đă tắt hết đèn, những dăy màn h́nh thôi nhấp nháy. Chẳng có người đồng hành nào cùng thức để nh́n nàng bay. Và h́nh như, nàng vừa khóc. Mắt loáng ướt trên khuôn mặt trắng khô phấn thạch cao. Chẳng phải khuôn mặt nồng nàn rưng rức hắn nâng trong hai tay, đă liếm măi mà không sạch hết được vị mặn của nước mắt. Ừ, nàng khóc, đêm hôm qua, nàng khóc, bây giờ. Nước mắt đong đầy, tràn, vụt khỏi hốc, vẽ thành hai vết dài theo hướng nh́n của nàng. Nàng nh́n ǵ bằng đôi mắt ngấn nước, không c̣n phân định được tṛng đen tṛng trắng? Sao nàng không nh́n hắn, sao không lao về phiá hắn như hôm nào? Nước mắt nàng, hai vệt song song khô cứng đóng đá trên độ cao mười ngàn cây số, cứ kéo dài măi theo đường bay. Nàng có thể khóc nhiều đến thế sao? Nếu dùng hai vệt băng mỏng mảnh kia để đo đếm cho cuộc t́nh, hắn choáng váng, nàng có thể yêu hắn nhiều đến thế sao? Ngă bật ra ghế, hắn thở dốc, vậy mà hắn đă rời nàng để đi, dễ dàng như cởi bỏ chiếc áo mặc trên người, không vướng bận, không ít nhiều thắc mắc. Lao ra, trời ơi, hắn phải lao ra ngoài kia, để được ôm chầm lấy khuôn mặt trơ cứng, để vồ vập hôn, để chà xát, để hồi sinh, để chan trộn vào ḍng nước mắt không ngừng tuôn chảy của nàng những giọt hối lỗi muộn mằn của hắn. Nhưng sợi dây an toàn rịt cứng hắn vào ḷng ghế, gọng headphone mỏng mảnh thít chặt lấy đầu, nhồi đầy tai hắn những hành khúc rầm rập chuyển quân của Bach. Hắn há to miệng, cất tiếng gào. Thất thanh. Cửa sổ sập mạnh xuống. Một nốt Si cao vút xoáy vào giữa óc. Buốt cứng. Đen.

 

Khi hắn choàng thức, mọi người đang xôn xao chờ phần điểm tâm. Chẳng ai nói với ai về chuyện người đàn bà vừa bay vừa khóc cả. Chẳng ai thấy ǵ, trừ hắn. Trời đang hừng sáng ngoài cửa sổ. Ngọn đèn nơi cánh phi cơ vẫn đều đặn nhấp nháy, nhưng người đàn bà không c̣n ở đó nữa. Nàng đă biến mất cùng với nốt Si xanh lạnh ánh thép. Nhưng hắn vẫn đang điếc đặc một bên tai. Tai trái. C̣n tai phải tiếp tục lùng bùng với tiết tấu dập dồn của Bach cho đến tận khi phi cơ hạ cánh, dù hắn đă nhóp nhép nhai hai thanh chewing-gum, đă cố gắng giả ngáp đến trẹo cả quai hàm. Vô hiệu. Âm thanh loang, dội, thứ âm thanh trầm đục hắn nghe được mỗi lần lặn sâu xuống đáy hồ bơi, vọng theo từng bước chân nặng nề đẩy hắn về phiá trước, xiên xẹo. Hắn cứ thế bước đi, cố bươi t́m trong kư ức một âm thanh quen thuộc, gần gũi với nốt Si gắt gỏng, đă đột ngột ghim sâu hắn vào cơn hôn mê khi ngày vừa rạng.

 

Lấy xong chiếc va-li sắt cũ mèm, hắn lững thững bước ra cửa, hoang mang với những tiếng động phập phồng chung quanh. Một đám đông hành khách cùng chuyến đang túm tụm, nghểnh cổ nh́n lên màn ảnh truyền h́nh treo nghiêng trên cột. Hắn ngó theo. Động đất. Cả thành phố hắn vừa bỏ đi đổ ụp một phiá, cái thành phố có nàng ở đó, cái thành phố có đứa con chưa biết mặt của hắn ở đó, cái thành phố chỉ sau một đêm đă thành băi gạch vụn khổng lồ, lấp vùi vạn vạn kiếp sống. Đất lún dưới chân, hắn ngă ngửa, đầu va mạnh vào góc sắt va-li. Nốt Si văng bật khỏi tai trái, rít lên lanh lảnh như tiếng gọi t́nh thống thiết của loài gậm nhấm trong bóng tối, trước khi trườn dài, loang tỏa, sóng sánh, đỏ ối. Hắn chỉ c̣n kịp vói tay, vuốt nhẹ lên đấy, cảm nhận được vài đường nét thân thuộc của gương mặt người đàn bà, rồi vội ưỡn cong, giật nẩy, bẩy tung cả thế giới một lần cuối cùng. Và lặng. Ngắt.

 

Nàng vừa gọi hắn đi. Lần đầu tiên sau hai mươi năm, họ cùng nhau bay qua đời.   

Cổ Ngư

Giữa trời 06.11.2005